Vừa dứt lời, sát ý ngập tràn đôi mắt Mạc Cát, y trực tiếp cất bước đi ra ngoài...
Y không chờ được nữa rồi, chỉ muốn giết chết Tiêu Dương ngay lập tức!
Uy phong của Thần Tiên Môn tuyệt đối không thể để một người phàm tục phá hủy thế được.
- Mạc sư huynh...
Trái Thẩm Băng Sơn khẽ nảy lên, vội vàng mở miệng:
- Hiện giờ Tiêu Dương đã về tới Nhà họ Quân...
- Nhà họ Quân?
Mạc Cát nhếch miệng cười lạnh:
- Trái lại, tôi muốn xem xem, mấy lão già Nhà họ Quân có dám cản tôi giết Tiêu Dương hay không!
Tiếp tục bước đi.
- Từ từ đã!
Một giọng nói vang lên, lúc này, một bóng người bước vào đại sảnh...
Thẩm Băng Sơn nhìn sang, sắc mặt vui vẻ:
- Chú hai, chú trở về rồi!
Người đến là Thẩm Thiên Vân, một trong Bát đại các lão của Thiên Tử Các.
Ở Thiên Tử Các, Thẩm Thiên Vân có quyền lực không nhỏ.
Lúc này, Thẩm Thiên Vân cất bước tiến vào đại sảnh, sau khi ngăn Mạc Cát lại, tiếp tục trầm giọng mở miệng:
- Lúc này tuyệt đối không thể động vào Tiêu Dương.
Nghe vậy, Mạc Cát nhướn mày:
- Ông là ai?
- Mạc nhị sư huynh, để tôi giới thiệu.
Thẩm Băng Sơn lập tức bước lên, vội vàng nói:
- Đây là em trai thứ hai của kẻ hèn này, Thẩm Thiên Vân, một trong Bát đại các lão của Thiên Tử Các.
Đôi mắt Mạc Cát lóe lên tia sáng.
- Thiên Vân, vị này chính là đệ tử của Bình tiền bối Thần Tiên Môn, Mạc Cát sư huynh.
- Hân hạnh.
Thẩm Tiên Văn chắp tay, trầm giọng nói tiếp:
- Chuyện xảy ra mấy ngày trước, và cả chuyện ngày hôm nay nữa, tôi đã biết rõ cả rồi. Vì vậy, tôi đề nghị, lúc này Mạc sư huynh không nên động vào Tiêu Dương.
- Tại sao?
Mạc Cát trầm giọng hỏi.
- Vậy thì hãy nghe tôi nói.
Thẩm Thiên Vân chầm chậm tiếng lên, mở miệng nói tiếp:
- Bởi vì một thân phận khác của Tiêu Dương.
- Thân phận gì?
Thẩm Băng Sơn lập tức truy hỏi.
- Mấy người không phải vẫn đang nghi ngờ quan hệ giữa Tiêu Dương và sát thủ “Trường Bào” sao?
Thẩm Thiên Vân nói:
- Tôi có thể chắc chắn trăm phần trăm với các người rằng, Tiêu Dương chính là đệ tử của sát thủ Trường Bào!
Vừa dứt lời, sắc mặt không ít người có mặt ở đây bỗng nhiên đại biến!
- Hóa ra lại là thầy trò!
- Vậy thì mọi chuyện dễ hiểu hơn nhiều rồi! Chẳng trách sát thủ “Trường Bào” bỗng nhiên nhằm thẳng vào Nhà họ Thẩm; khó trách lúc Tiêu Dương gặp nguy hiểm, sát thủ Trường Bào lại ra tay giết chết Thôi Đồng!
- Khó trách thực lực của Tiêu Dương lại lợi hại đến vậy!
Lúc này, sắc mặt Mạc Cát càng thêm lạnh lùng, sát ý càng thêm dày đặc.
- Nếu đã như vậy thì Tiêu Dương càng đáng chết hơn rồi!
Thẩm Thiên Vân khẽ cau mày, hơi ngừng, trầm giọng nói:
- Không dối gạt Mạc sư huynh, Tiêu Dương còn có thân phận khác, chính là thiên tài bồi dương quan trọng của Thiên Tử các ta! Chuyện này, từ lúc vừa mới bắt đầu, đều do sát thủ “Trường Bào” giết người, nếu muốn báo thù, muốn giết thì hãy giết sát thủ “Trường Bào”, còn về phần Tiêu Dương...
- Hừ!
Mạc Cát lạnh lùng hừ một tiếng, liếc Thẩm Thiên Vân đầy ác độc, chỉ xuống ba cái xác lạnh băng dưới đất:
- Ba đệ tử của Thần Tiên Môn này, là do ai giết hả?
Sắc mặt Thẩm Thiên Vân thoáng trầm xuống.
Thấy vậy, Thẩm Băng Sơn vội vàng lên tiếng:
- Hai vị trước tiên đừng tranh cãi nữa, việc cần làm bây giờ là, chúng ta muốn thông qua Tiêu Dương, dụ sát thủ “Trường Bào” xuất hiện, dù sao thì sát thủ “Trường Bào” mới là thủ phạm thực sự! Về phần xử lý Tiêu Dương ra sao, sau khi chúng ta giải quyết xong sát thủ “Trường Bào” rồi tính vậy.
Hơi dừng một lát, Thẩm Băng Sơn mở miệng nói:
- Tôi nghĩ, tôi hiểu ý của chú hai rồi! Tiêu Dương chẳng qua là thiên tài trong đám người trẻ tuổi thôi, thực lực có mạnh hơn nữa cũng có hạn! Nhưng mà, hắn lại dám đề xuất cuộc chiến vào đêm nay! Chỉ e...
Sự lạnh lùng trong mắt Thẩm Băng Sơn bùng lên sát khí”
- Lúc đó, sát thủ “Trường Bào” rất sẽ ẩn náu xung quanh, rất có thể sẽ tấn công chúng ta bất cứ lúc nào! Đây mới là mục đích thật sự của Tiêu Dương!
Lúc này, Mạc Cát cũng bình tĩnh lại, trầm tư hồi lâu, y nhếch miệng cười lạnh lùng:
- Nếu quả thật là vậy, tôi sẽ để sát thủ “Trường Bào”, gieo gió phải gặt bão!
- Hừ! Nếu tên đó đã muốn chơi chúng ta một vố, vậy thì, chúng ta hãy tương kế tựu kế, chơi tới cùng đi!
Ánh mắt Thẩm Băng Sơn lóe lên tia kích động. Thành Văn, Phi Văn, cha sắp báo được thù cho các con rồi!
- Trong số chúng ta, chưa ai từng thực sự gặp được sát thủ “Trường Bào”, vì vậy về phần hành động đêm nay, nhất dịnh phải bàn bạc thật kỹ càng.
Thẩm Thiên Vân mở miệng nói:
- Trước khi hành động, ta phải phái người điều tra thật rõ ràng kỹ càng tình hình ở Trường Thành.
Tuy ông không muốn Tiêu Dương mất mạng, nhưng tuyệt đối sẽ không nương tay với sát thủ “Trường Bào”.
- Được!
Thẩm Băng Sơn nắm chặt tay thành nắm đấm, ánh mắt liếc ra phía ngoài đại sảnh, trong lòng có chút cảm giác khó lòng chờ đợi.
Trời, mau tối nào!
- Đúng nửa đêm nay, hẹn trên Trường Thành!
- Đó cũng chính là lúc“Trường Bào” phải chết!