Thẩm Băng Sơn hơi chần chờ:
- Mạc nhị sư huynh, tên Tiêu Dương kia từng đánh bại mấy tên đệ tử trẻ tuổi của Nhà họ Quân trong cuộc họp của Nhà họ Quân, thực lực không phải lại vừa. Những người có thực lực không tầm thường ở Nhà họ Thẩm thì đều là “Chúc tính giả”, không tiện lộ mặt công khai chặn đường Tiêu Dương...
Mạc Cát khoát tay ngăn lời ông ta lại, tỏ ý Thẩm Băng Sơn không cần nói tiếp nữa.
- Trước tiên ông cứ điều tra rõ Tiêu Dương đang ở đâu đã.
Hơi dừng một lát, Mạc Cát đứa mắt về phía ba thanh niên đứng cạnh:
- Nhiệm vụ bắt Tiêu Dương, mấy cậu làm đi.
Ba người đồng thời nở nụ cười tự tin, cất bước đi ra:
- Tuân mệnh!
- Nhớ kĩ, không được khinh địch.
Ánh mắt Mạc Cát lóe lên tia lạnh lùng, chậm chậm nói:
- Nếu tên Tiêu Dương kia thực sự có liên quan tới sát thủ giết chết sư đệ Thôi Đồng, vậy thì, kiếm pháp của hắn chắc chắn không kém chút nào đâu.
- Nhất định phải cẩn thận, tuyệt đối không được để lật thuyền trong mương.
Mạc Cát hiểu lý do ba người kia tự tin, đồng thời cũng rất có lòng tin với ba người. Đám người thế tục này học được vài chiêu võ vẽ rồi như ếch ngồi đáy giếng, làm gì có chuyện được tiếp xúc với sự tinh túy thực sự của võ học đây? Có điều, cẩn tắc vô ưu, Mạc Cát vẫn phải dặn dò vài tiếng.
Khi ba người kia rời khỏi đại sảnh, Thẩm Băng Sơn trầm ngâm mở miệng:
- Mạc sư huynh, mọi người ngồi xe mệt nhọc, không bằng trước tiên nghỉ ngơi trước đã, đợi bọn họ mang Tiêu Dương về, tôi sẽ báo với Mạc sư huynh đầu tiên.
Mạc Cát nghĩ nghĩ một lát rồi chầm chậm gật đầu.
Người trong đại sảnh dần tản ra, ai nấy đều có nhiệm vụ của riêng mình, Mã Tĩnh Mỹ cũng chuẩn bị tang lễ cho con trai. Lúc này, Thẩm Băng Sơn đã nhận được tín hiệu, lặng lẽ tiến về hậu viện của Nhà họ Thẩm, tiến về phía vườn hoa, ngay phía trước, một bóng lưng đỏ rực như máu xuất hiện trong mắt...
Đứng thẳng trong bụi hoa, chẳng chút tiếng động, tựa như hoàn toàn hòa nhập vào đó, nếu không phải Thẩm Băng Sơn cực kỳ quen thuộc vườn hoa nhà mình, chỉ e là ông ta cũng không biết được đây là bóng người.
Sát thủ, có biệt hiệu “Huyết Ma”!
Chính là người Mạc Cát liên lạc cùng để đối phó với sát thủ “Trường Bào”.
Dùng sát giết sát!
- Những chuyện ông nói, tôi đã hiểu rồi.
Giọng nói sát thủ Huyết Ma vang lên bên tai Thẩm Băng Sơn:
- Thù lao ông đưa, tôi cũng khá hài lòng. Tôi chỉ có một yêu cầu, nếu ông đồng ý với yêu cầu này, tôi sẽ nhận vụ này.
- Yêu cầu gì?
Thẩm Băng Sơn vội hỏi.
- Tôi muốn lực lượng tình báo của Nhà họ Thẩm ở Minh Châu tra giúp tôi mội chuyện.
Giọng nói của “Huyết Ma” chầm chậm vang lên.
Thẩm Băng Sơn sửng sốt, không khỏi hỏi:
- Tra chuyện gì?
- Ngọc tỉ truyền quốc.
Bốn chữ lạnh như băng.
Sắc mặt Thẩm Băng Sơn thay đổi, hồi lâu sau, trong mắt là ánh sáng lập lòe:
- Chuyện ngọc tỉ truyền quốc tôi có từng nghe, chỉ có điều, người mong muốn nhòm ngó thứ này không ít, tôi không dám chắc chắn sẽ điều tra ra được...
- Không ai có thể bảo đảm sẽ tìm ra được ngọc tỉ truyền quốc. Yêu cầu của tôi là, Nhà họ Thẩm các người, dốc hết sức mình mà tìm.
Thẩm Băng Sơn do dự hồi lâu, cuối cùng cắn chặt răng, gật đầu:
- Được! Tôi đồng ý!
- Thẳng thắn đấy!
Bóng lưng đỏ như máu trong bụi hoa màu đỏ bỗng nhiên biến mất không tung tích, đến cả đóa hoa trong bụi cũng không lay động chút nào hết, đồng thời, một giọng nói vọng từ cao xuống:
- Trong vòng mười ngày, ông sẽ được nhìn thấy đầu của sát thủ “Trường Bào”.
Nói tới xếp hạng giới sát thủ, “Trường Bào” đứng sau “Huyết Ma”, đương nhiên Huyết Ma tự tin sẽ giết chết được “Trường Bào”. Thời gian mười ngày, chỉ để dùng để truy lùng tung tích “Trường Bào” mà thôi.
Trước hoa viên, Thẩm Băng Sơn cười lạnh.
- Nợ máu, phải trả bằng máu!
... ....
Vị thuốc trung y cực đặc bốc lên, vô cùng hun mũi.
Ngoài cửa phòng, Thủy Ngưng Quân thỉnh thoảng lại nhìn phía trong với vẻ lo lắng.
Bỗng nhiên, cửa phòng mở ra, sau khi Tiêu Dương bước ra, quay người đóng cửa lại.
Thủy Ngưng Quân nhìn Tiêu Dương với vẻ chờ đợi, còn thêm chút hồi hộp.
- Lão gia tử đã uống thuốc, ngủ rồi.
Tiêu Dương cười nói:
- Lần chữa trị này vô cùng thuận lợi, chỉ cần uống theo đơn thuốc tôi đã kê, chưa tới một tháng sau, bệnh của lão gia tử chắc chắn sẽ hoàn toàn không còn.
- Thật sự?
Ánh mắt Thủy Ngưng Quân ngập vẻ vui mừng, bỗng nhiên vươn tay ôm lấy Tiêu Dương. Thân thể mềm mại nhào vào lòng mình, Tiêu Dương cũng vô cùng phối hợp dang hai tay ra ôm lấy cô. Thủy Ngưng Quân buông tay ra, đứng thẳng, đôi mắt ngập tràn cảm kích, nói:
- Thực sự cảm ơn anh, Tiêu Dương.
Hai tay Tiêu Dương cong lên, thuận thế bày ra động tác khoát khoát tay để che giấu ý đồ bất chính vừa rồi của mình, sau khi cười khan vài tiếng, hắn nhìn Thủy Ngưng Quân:
- Tiện tay mà thôi.
Động tác của Tiêu Dương, Thủy Ngưng Quân đều nhìn thấy, cô không khỏi khẽ bật cười.
Tiêu Dương cảm thấy cực kỳ xấu hổ, nhìn đồng hồ rồi nói:
- Cũng không còn sớm nữa, tôi còn có chút việc, phải đi trước vậy. À đúng rồi, hai người anh em kia của tôi, làm phiền cô bảo người tới giúp bọn họ đổi thuốc.
Thủy Ngưng Quân khẽ gật đầu, tiễn Tiêu Dương ra khỏi cửa, hé miệng cười khẽ, bỗng nhiên ghé miệng sát tai Tiêu Dương.
- Lần sau, không chỉ để anh ôm thôi đâu!
Vừa dứt lời, khi hương thơm mê người vẫn đang quanh quẩn trong chóp mũi Tiêu Dương thì Thủy Ngưng Quân đã xoay người đi mất.
Tiêu Dương ngẩn ra tại chỗ, lát sau, vội vàng quay đầu, lớn tiếng hỏi:
- Này! Còn gì nữa không? Đừng đi vội thế chứ!!!