Hộ Hoa Trạng Nguyên Ở Đô Thị

Chương 539: Tiêu dương! (2)

Chương Trước Chương Tiếp

- Ông nội, người đừng kích động, Tiêu Dương làm như vậy là vì được Quân Nhi cho phép mà.

Tuy rằng trước kia cô cũng biết ông nội cực thích những thứ trong thư phòng, nhưng cô thực sự không ngờ phản ứng của ông nội lại lớn đến vậy.

Cho phép?

Thủy lão gia tử căn bản không tin cháu gái cho phép Tiêu Dương làm loại hành vi cầm thú này! Nếu không sao lúc ông vừa đẩy cửa tiến vào lại thấy ánh mắt tuyệt vọng của cháu gái chứ.

Hơn nữa, động tác Tiêu Dương đang làm với cháu gái mình rõ là...

E rằng cháu gái chỉ đang an ủi ông thôi.

Cháu ông bị oan ức lớn như vậy, hiện giờ còn phải quan tâm tới cảm giác của ông, sự áy náy trong lòng Thủy lão gia dành cho cháu gái càng lớn, đều tại ông nội không bảo vệ được cháu!

- Cái tên cầm thú này!

Thủy lão gia tử vẫn chỉ nói câu này, nổi giận đùng đùng đuổi đánh Tiêu Dương.

Ầm!

Cái ghế bị nện mạnh xuống sàn nhà, Tiêu Dương lách mình tránh được...

- Cậu... Cậu...

Thân mình Thủy lão gia đột ngột trở nên co rút, ông run rẩy chỉ vào Tiêu Dương, bỗng nhiên hai mắt tối sầm, giận quá hóa bệnh, gã gục xuống mặt đất.

- Ông nội!

Thủy Ngưng Quân nhất thời sợ hãi vô cùng, lập tức vọt lên, cúi người gọi lớn, sắc mặt vô cùng lo lắng.

Lúc này, Thủy lão gia tử té trên mặt đất, cả người co giật, tay trái che ngực, toàn thân run rẩy, hai môi tím tái...

- Thuốc! Thuốc ở đâu?

Thủy Ngưng Quân vội vàng lên tiếng, hai mắt đỏ ửng.

Bệnh tim của Thủy lão gia tử phát tác.

Sau khi co giật, ông bỗng ngất đi.

- Nhanh lên! Mau gọi xe cứu thương!

Thủy Ngưng Quân gào to với Mai Bộ Tướng.

Lúc này mặt cô tràn đầy lo lắng.

Nhưng lại không biết làm sao mới được...

- Để tôi đi.

Một giọng nói không chút du dự vang lên, Tiêu Dương quỳ xuống, một tay đặt lên mạch của Thủy lão gia tử, lập tức ôm Thủy lão gia tử lên, đặt trên mặt bàn, nhìn Mai Bộ Tướng:

- Mai đại ca, phiền anh cởi quần áo trên người lão gia ra, rồi dìu ông ngồi dậy.

Sau khi sợ hãi, Mai Bộ Tướng vội vàng vọt lên.

Trong cuộc họp Nhà họ Quân, Tiêu thần y nổi tiếng, điều này, đương nhiên Mai Bộ Tướng có nghe nói qua, vì vậy hiện giờ y tin tưởng Tiêu Dương vô điều kiện, nghe theo lời Tiêu Dương. Sau khi cởi quần áo trên người lão gia đi thì thấy giữa ngón tay Tiêu Dương đã kẹp ngân châm vừa dài vừa mảnh.

Viu!

Tiếng nâng châm!

Viu!

Châm thứ nhất đâm thẳng vào ngực Thủy lão gia tử...

Quỷ Y Thất Khấu Thứ!

Lúc này, Mai Bộ Tướng không khỏi cả kinh, hai tay suýt nữa run lên bần bật...

- Đừng nhúc nhích!

Tiêu Dương hét lớn.

Viu viu... Hắn liên tục đâm châm xuống.

Rất nhanh, trước ngực Thủy lão gia tử đã có một đám châm, Tiêu Dương vừa châm cứu, vừa đặt lên lưng Thủy lão gia tử, truyền nội khí...

Lát sau, sắc mặt Thủy lão gia tử rốt cuộc bình thường trở lại.

Hàng mày nhíu chặt của Thủy Ngưng Quân cũng dần giãn ra, không khỏi thở phào một hơi. Khi Tiêu Dương buông tay, ra hiệu Mai Bộ Tướng từ từ đặt Thủy lão gia tử lên bàn, Thủy Ngưng Quân nhìn Tiêu Dương đầy vẻ cảm kích:

- Tiêu Dương, lần này may mà có anh.

Tiêu Dương cười lắc đầu:

- Khách khí gì chứ, lão gia tử vì tôi nên mới phát tác bệnh tim mà... Đúng rồi.

Tiêu Dương khẽ cau mày:

- Bệnh tim của lão gia tử hình như khá nặng, cô không biết sao?

Gương mặt Thủy Ngưng Quân đầy buồn bã:

- Sao không biết được chứ? Nhưng mà, ông nội đã mắc bệnh rất nhiều năm rồi. Bác sĩ nói, không thể trị tận gốc được, chỉ có thể dùng thuốc khống chế bệnh mà thôi. Ông nội cũng lâu rồi chưa tái phát bệnh tim, tôi không ngờ hôm nay ông...

- Tái phát hôm nay, trái lại lại là chuyện tốt.

Tiêu Dương nhìn thoáng qua lão gia tử đang nằm trên bàn, mở miệng dặn dò:

- Mai đại ca, hiện giờ phải nhớ không được chạm vào người lão gia tử.

Rồi Tiêu Dương lập tức nghiêng mặt nhìn Thủy Ngưng Quân, mỉm cười nói:

- Cho dù là bệnh gì, nếu có nguồn gốc bệnh ắt sẽ tìm ra. Vạn vật trên đợi, âm dương giao hòa, tương sinh tương khắc, không có bệnh nào không trị khỏi được. Nói không thể chữa, là vì người ta không thể chưa, chứ không phải bệnh đó không thể chữa khỏi.

Nghe vậy, Thủy Ngưng Quân dường như nghe ra ý của Tiêu Dương, con ngươi không khỏi sáng lên:

- Tiêu Dương, anh... anh có thể chữa khỏi bệnh cho ông ư?

Tiêu Dương gật đầu:

- Tôi sẽ cố hết sức mình.

Vừa dứt lời, Tiêu Dương đã quay người, tiện tay cầm lên một tờ giấy, vung bút viết đơn thuốc, đưa cho Mai Bộ Tướng:

- Mai đại ca, đi bốc ba thang thuốc như thế này, nhớ kỹ, phải thật nhanh, trong vòng một giờ hãy mang thuốc đã sắc xong lên đây.

- Được.

Mai Bộ Tướng nhận đơn thuốc xong nhanh chóng chạy ra khỏi cửa.

- Ngưng Quân, cô mang một chậu nước nóng tới đây.

Tiêu Dương nghiêng mặt nói.

Thủy Ngưng Quân lập tức ra ngoài.

Trong thư phòng, bình tĩnh một chút, thấy thời gian hòm hòm, Tiêu Dương đi tới cạnh Thủy lão gia tử, nhanh chóng rút ngân châm trên người Thủy lão gia tử ra.

Sau khi cất ngân châm đi, Tiêu Dưng đứng bên cạnh, hai tay cầm lấy tay lão gia tử, bắt đầu xoa bóp.

Cách xoa bóp của Tiêu thị!

Động tác nhẹ nhàng, chậm mà chắc, hai tay giữ nguyên tốc độ, dần dần tiến lên trên...

Vừa đúng lúc tay hắn xoa bóp tới ngực Thủy lão gia tử, hai tay Tiêu Dương đặt trên ngực Thủy lão gia tử, cảnh tượng kỳ quái vô cùng, đúng lúc này, hai mắt Thủy lão gia tử run run, từ từ mở ra...

Con ngươi ông trợn trừng, ngồi bật dậy, cúi đầu nhìn thân trên trần trụi của mình, Thủy lão gia tử hồi tưởng động tác của Tiêu Dương lúc ông vừa tỉnh dậy....

Toàn thân ông run rẩy không thôi.

Ông giương mắt nhìn Tiêu Dương, giọng nói bi phẫn.

- Tiêu Dương! Cậu là đồ cầm thú!

Giờ khắc này, trong mắt Thủy lão gia tử cũng lóe lên tia tuyệt vọng.

Chương Trước Chương Tiếp

Combo 100 lượt đọc giảm 30%👉
Combo Full lượt đọc giảm 41%👉

Thành viên bố cáo️🏆️

🔊️Bình luận (0) - 🎫Đề cử (0)