Thủy Ngưng Quân bỗng mở miệng hỏi.
- Có sao?
Tiêu thần y tiếp tục giả ngu.
- ...
Thủy Ngưng Quân bất mãn thầm thì:
- Không nói thì thôi.
Ngừng một lát rồi lại nói:
- Hôm nay anh hẹn tôi ở thư phòng cũng chỉ là để giám định tranh của ông nội sao?
- Đương nhiên không phải.
Tiêu Dương trực tiếp đi về phía bàn vẽ, cúi đầu nhìn văn phòng tứ bảo (bút, mực, giấy, nghiên) được bày gọn gàng trên bàn, tiện tay cầm lấy cây bút lông, đôi mắt xẹt qua tia tán thưởng:
- Đúng là bút tốt.
- Đương nhiên rồi.
Thủy Ngưng Quân lên tiếng:
- Ông nội đã từng nói, một họa sĩ giỏi thì phải dùng văn phòng tứ bảo tốt mới có thể sáng tác ra tác phẩm tuyệt vời... Cũng giống như một kiếm khách, có trong tay thanh bảo kiếm sắc bén, ắt sẽ như hổ thêm cánh.
- Ông nội em nói không tệ.
Tiêu Dương gật đầu.
Thủy Ngưng Quân cười vui vẻ, có thể nghe thấy lời tán thưởng của Tiêu Dương dành cho ông nội là điều khó gặp lắm đó nha.
- Có điều, trình độ của ông nội em cũng chỉ đến vậy thôi.
Câu tiếp theo, trực tiếp thay đổi một trăm tám mươi độ, vừa được tâng bốc xong đã bị dìm thê thảm.
- ...
Gương mặt tươi cười của Thủy Ngưng Quân cứng đờ, khóe miệng run rẩy vài cái, nửa ngày sau, trừng Tiêu Dương:
- Nếu ông nội nghe được những lời này, em không cứu nổi anh đâu.
Cũng chỉ đến vậy thôi!
Đường đường là Thủy lão gia mà lại nhận được một lời đánh giá như vậy đấy.
Tiêu Dương không để ý, vươn tay bắt đầu mài mực...
Thấy vậy, mắt Thủy Ngưng Quân sáng lên:
- Tiêu Dương, hôm nay anh tới dạy tôi vẽ tranh ư?
Tuy tên này hơi ngông cuồng một chút, nhưng không ai rõ hơn cô, bản lĩnh của hắn quả thực rất cao.
Cô đã được lĩnh giáo điều này khi ở Phục Đại rồi.
- Đứng yên đừng nhúc nhích.
Tiêu Dương nâng mắt ngăn cản Thủy Ngưng Quân vừa định bước lên:
- Ngưng Quân, làm phiền cô phối hợp một chút. Mục đích tôi tới đây hôm nay, là muốn mượn đầu cô chút.
- Hả?
Thủy Ngưng Quân trợn mắt há mồn, trừng lớn hai mắt, chả hiều gì.
- Mượn... đầu tôi?
Dù Thủy Ngưng Quân thông minh tới đâu cũng không hiểu ý Tiêu Dương.
Tiêu Dương cúi đầu, đột ngột đạp một phát, một cái ghế đáp tới trước mặt Thủy Ngưng Quân:
- Ngồi im không nhúc nhích là được.
Tiêu Dương thấy sự mờ mịt trong mắt Thủy Ngưng Quân, không kìm lòng được cười nói:
- Không phải cô muốn biết khuyết điểm trong bức tranh Mãnh hổ hạ sơn đồ của ông nội cô sao? Ngồi xuống, cô sẽ biết nhanh thôi.
Gương mặt nghi ngờ, Thủy Ngưng Quân chầm chậm ngồi xuống.
Từ động tác của Tiêu Dương, cô có thể nhận ra Tiêu Dương chuẩn bị vẽ mình, nhưng mà cô thì liên quan gì tới tranh mãnh hổ chứ?
Nên cô vẫn nhìn Tiêu Dương với vẻ đầy khó hiểu.
Tiêu Dương nhanh chóng mài mực xong, bày giấy trắng lên trước mặt, vươn tay cầm bút lông.
Vừa ngước mắt, hắn hơi mỉm cười:
- Ngưng Quân, hãy tỏ ra mình đang tuyệt vọng đi.
- ...
Thủy Ngưng Quân hoàn toàn bị Tiêu Dương làm cho chẳng hiểu ra làm sao.
- Khụ.
Tiêu Dương hình như cũng ý thức được hắn làm chuyện này có hơi đột ngột, có điều, hắn cũng không biết phải nói rõ như nào...
Hôm nay hắn tới vẽ chân dung Thủy Ngưng Quân, mục đích cực kỳ rõ ràng, nhưng nếu nói ra thì hơi khó.
Chẳng lẽ hắn nói với Thủy Ngưng Quân rằng, hắn muốn vẽ một bức tranh Thủy Ngưng Quân đầy tuyệt vọng, sau đó làm thành mặt nạ da người, dùng thân phận “Trường Bào” tới gia tộc Cát Điền của Nhật Bản?
Bức thư nói về ngọc tỉ lục soát được trên người sát thủ “Trường Bào” kia, đương nhiên Tiêu Dương vẫn chưa quên.
Tiểu đội Lăng Thiên nhận vụ án ngọc tỉ truyền quốc ở Phục Đại Minh Châu, mà đúng lúc này, sát thủ “Trường Bào” lại nhận được nhiệm vụ giết chết Thủy Ngưng Quân, thù lao cuối cùng cũng là ngọc tỉ!
Hai ngọc tỉ đó, sẽ là một chứ?
Ngọc tỉ thực sự đang ở Nhật Bản?
Hoặc là, gia tộc Cát Điền chỉ đang tung hỏa mù...
Trong đầu Tiêu Dương có rất nhiều nghi ngờ, bởi vậy, hắn có ý định mang “đầu” Thủy Ngưng Quân về Nhật Bản.
Đây là nhiệm vụ đầu tiên của tiểu đội “Lăng Thiên”, nhất định phải hoàn thành một cách ngon lành cành đào!
Hoặc là không làm, nếu đã làm thì phải làm tốt nhất.
Hắn tùy ý tìm một lý do qua loa để giải thích, tuy Thủy Ngưng Quân không hiểu gì, nhưng lại càng mong chờ vào bức tranh của Tiêu Dương, nên không hỏi thêm, là một ngôi sao nổi tiếng cả ở lĩnh vực âm nhạc và điện ảnh, muốn thể hiện ánh mắt tuyệt vọng, tuyệt đối chẳng phải chuyện khó khăn gì.
Trong thư phòng trở nên hoàn toàn yên tĩnh.
Thỉnh thoảng Tiêu Dương sẽ ngước mắt, đồng thời bút lông trong tay không ngừng chuyển động...
Bên ngoài, Mai Bộ Tướng quả thực dốc sức làm tròn bổn phận, ánh mắt chưa từng rời phía trước, thỉnh thoảng lại lầm bầm gì đó.
Bỗng nhiên, một cánh tay khoác lên vai y.
- Bộ Tướng, cậu đang làm gì ở đây vậy?
- Hóng gió chứ gì.
Mai Bộ Tướng không quay đầu mà mở miệng trả lời, nhưng vừa dứt lời, y bỗng nhiên cảm thấy sai sai rồi cả người chấn động, quay phắt đầu lại, hai môi run run, vội vàng lên tiếng.
- Lão lão lão lão lão lão... lão gia!