Tôi say xe?
Các cụ nói từ chối người ta phải uyển chuyển nhẹ nhàng, Tiêu thần y đương nhiên hiểu đạo lý này, nên hắn lựa chọn một lý do từ chối rất uyển chuyển. Nhưng mà, lợi ích của việc uyển chuyển này là còn mang theo cả ý trào phúng nữa.
Người sáng suốt đều nhìn ra được hắn cố ý từ chối.
- Anh...
Khuôn mặt Thẩm Á Tư nghẹn đỏ, tay nắm chặt thành nắm đấm. Hồi lâu sau, cô ta thở ra mọt hơi, nhìn Tiêu Dương, cố gắng nở nụ cười:
- Tiêu thần y nói đùa rồi, Nhà họ Thẩm chúng tôi mời anh tới Nhà họ Thẩm một chuyến với đầy thành ý mà. Hơn nữa anh cứ yên tâm, nếu Nhà họ Thẩm tôi đã quang minh chính đại tới Nhà họ Quân mời anh thì nhất định không có bẫy rập gì cả.
Thẩm Á Tư gần như nhìn thấu suy nghĩ của Tiêu Dương, trực tiếp lật bài ngửa luôn.
Tiêu Dương vẫn cười ha ha như cũ, lắc đầu nói:
- Tôi không nói đùa, rốt cuộc Nhà họ Thẩm có bày Hồng Môn Yến hay không đâu liên quan tới tôi?
Tiêu Dương nâng mắt nhìn thẳng Thẩm Á Tư, nói với vẻ đầy nghiêm túc:
- Tôi say xe thật mà.
Sắc mặt Thẩm Á Tư lại cứng còng.
Thân là Nhị tiểu gia Nhà họ Thẩm, đích thân tới mời hắn tới nhà chơi, vậy mà lại bị đối xử như vậy...
Nhưng mà, người ta say xe thì cô có cách nào đâu?
- Hay là...
Tiêu Thần cứ như không đành từ chối như vậy, nên đề nghị:
- Không ngồi xe, cô cõng tôi tới Nhà họ Thẩm nhé?
Vừa dứt lời, không ít đám người Nhà họ Quân trợn mắt há mồm, nghẹn họng trân trối nhìn vị Tiêu thần y trước mắt, trong lòng không khỏi dựng thẳng ngón cái cho hắn. thật không hổ là Tiêu thần y đại náo cuộc họp hôm qua mà, quả nhiên đủ bản lĩnh. Nói thế nào thì đối phương cũng là tiểu thư con nhà giàu, thế mà hắn cũng dám bảo người ta cõng mình từ Nhà họ Quân tới Nhà họ Thẩm.
Thẩm Á Tư sửng sốt không thôi.
Lúc này, Tiêu Dương đã cười ha ha, trực tiếp quay người, cất bước rời khỏi, chẳng bao lâu sau, bóng dáng đã khuất mắt mọi người...
Đi rồi?
Thẩm Á Tư bừng tỉnh, vội vàng dẫn theo đám người Nhà họ Thẩm chạy ra ngoài, nhưng mà, bọn họ vừa đuổi tới cửa lớn thì chỉ nhìn thấy một chiếc taxi phóng vút qua.
- Khốn kiếp!
Mắt Thẩm Á Tư tóe lửa giận, không cam lòng dậm giậm chân, sau khi dậm chán chê, cô ta khoát tay ra lệnh:
- Để lại ít người ở đây đợi hắn quay lại, những người khác cùng tôi trở về Nhà họ Thẩm.
... ....
- Tài xế, dừng xe ở phía trước đi.
Tiêu Dương vừa dứt lời, xe dừng, hắn nhanh chóng tiến về phía một trang viên có vẻ cổ điển.
Nhà họ Thủy.
Lúc này, Mai Bộ Tướng đã đứng chờ trước cửa. Thấy Tiêu Dương xuất hiện, y vội vàng bước lên đón, nở nụ cười nói:
- Tiêu Dương, trời vừa tạnh xong thì cậu đã không kìm lòng đượ tới tìm tiểu thư nhà tụi tôi rồi.
Giọng nói mang theo vẻ trêu chọc.
Tiêu Dương lặng lẽ lườm Mai Bộ Tướng một phát.
- Ngưng Quân đang ở đâu?
Mai Bộ Tướng lập tức hiểu ý, chuyện nam nữ hẹn hò là không đợi được đâu, làm gì còn tâm trạng huyên thuyên những chuyện khác, lập tức mở miệng đáp:
- Tiểu thư đang chờ cậu trong phòng rồi.
Mai Bộ Tướng tiến lên trước, thấp giọng nói:
- Yên tâm đi, hôm nay trời vừa sáng lão gia đã rời nhà, bây giờ vẫn chưa về. Đi đi.
Nghe giọng nói của Mai Bộ Tướng, cứ như kiểu Tiêu Dương tới đây để hẹn họ với Thủy Ngưng Quân thật.
Dẫn Tiêu Dương nhanh chóng vào nhà, nhanh chóng tới trước cửa thư phòng, Mai Bộ Tướng dừng bước, ra hiệu cho Tiêu Dương đi vào rồi thấp giọng nói nữa:
- Tôi tới phía trước trông chừng, lão gia vừa về, tôi sẽ lập tức thông báo cho cậu.
Mâu thuẫn giữa Tiêu Dương và Thủy lão gia vẫn chưa được giải quyết.
Một khi hai người gặp mặt, Mai Bộ Tướng không dám tưởng tượng cảnh tượng sẽ kinh khủng tới mức nào nữa.
Tiêu Dương nhìn bóng lưng Mai Bộ Tướng rồi nhìn cửa thư phòng đóng chặt, ngưng một lát, cất bước tiến lên...
Lúc này, cửa lớn thư phòng mở ra...
Dáng người duyên sáng yêu kiều, gương mặt xinh đẹp tuyệt trần, trên gương mặt là nụ cười khẽ, hai má lúm đồng tiền mê người như ẩn như hiện, cánh tay trắng nõn giơ lên, mỉm cười:
- Anh tới rồi.
Tiêu Dương không kìm lòng nổi, nhìn chằm chằm Thủy Ngưng Quân. Chẳng trách cô gái này có thể trở thành minh tinh nổi tiếng bao người yêu mến, chỉ dựa vào khí chất bẩm sinh đã khiến người ta như si như say này đã có không ít người không thể tự kìm lòng rồi.
Nhất là khi nụ cười xinh đẹp xuất hiện trên gương mặt lạnh băng, quả thực khuynh quốc khuynh thành.
Tiêu Dương hơi hồi thần, mỉm cười gật đầu tỏ ý:
- Quấy rầy rồi.
Lần này, quả thực là hắn chủ động hẹn Thủy Ngưng Quân.
Thủy Ngưng Quân nhẹ lắc đầu đáp:
- Vào phòng đã rồi nói.
Tiêu Dương bước vào thư phòng. Đầu tiên hắn quét mắt nhìn những bức tranh treo trên vách tường xung quanh thư phòng một lượt, lúc thì gật đầu, lúc lại lắc đầu...
- Những bức tranh này, đều là một số bức tranh ông nội sưu tầm trong những năm qua, trong đó không ít tác phẩm là của ông.
Thủy Ngưng Quân chỉ tay về bức tranh bên cạnh:
- Ví dụ như bức tranh “Xuân ý áng nhiên đồ” này, chính là bức tranh tạo nên uy danh của ông.
Tiêu Dương liếc mắt qua, hồi lâu sau, khẽ gật đầu:
- Quả thực không tồi.
Thủy Ngưng Quân không khỏi hé miệng cười cười:
- Tôi còn tưởng anh sẽ lại quăng qua một câu “bức tranh này đáng xé” chứ.
Tiêu Dương nhìn Thủy Ngưng Quân với vẻ nghi ngờ, lại khiến Thủy Ngưng Quân chẳng hiểu ra làm sao.
Hồi lâu sau, Tiêu Dương lên tiếng, nghiêm túc nói:
- Tôi giống một người ngông cuồng vậy sao?
- ...
Thủy Ngưng Quân chỉ đành nhếch miệng cười.
Không biết hôm qua là người nào nói câu này khiến ông nội giận sôi máu, còn lớn tiếng nói rồi sẽ có ngày ông nội cầm bức tranh “Mãnh hổ hạ sơn đồ” tới gặp hắn lãnh giáo vậy nhỉ?
Hành vi này mà không phải là ngông cuồng, vậy chuyện nào mới phải đây?
- Tiêu Dương, tối qua anh có phản ứng khác lạ như vậy, có phải còn mang theo mục đích khác, cố ý khích ông nội của tôi không?