- Tiêu Dương tự xưng là thư đồng của tam tiểu thư nhà Nhà họ Quân, hắn còn một thân phận khác, là người gác cửa ở Phục Đại Minh Châu, ngoài ra thì, gần như chẳng còn tài liệu gì về hắn nữa, cứ như tự dưng xuất hiện ở Minh Châu vậy. Thực lực của hắn không tồi, mà y thuật của hắn cực kỳ tài ba, ngay cả hai chân của tam tiểu thư Nhà họ Quân tàn phế suốt hai mươi năm không thể cử động cũng được hắn chữa khỏi luôn...
- Gì cơ?
Bỗng nhiên ánh mắt Mạc Cát trở nên sắc bén, đứng bật dậy, con ngươi co rút, tựa như khó lòng tin nổi:
- Ông nói cái gì? Hai chân của Quân Nhu Anh khỏi rồi?
- Đúng vậy.
Trong đầu Thẩm Băng Sơn nhớ về cảnh tượng hôm qua, vẫn rung động như cũ:
- Trước mắt bao nhiêu con người, Quân tam tiểu thư đã tự mình đứng lên được!
- Không thể nào!
Mạc Cát nói ra, giọng mang theo sự nghi ngờ tột độ, nhìn Thẩm Băng Sơn:
- Chính mắt ông nhìn thấy?
Thẩm Băng Sơn cười khổ đáp:
- Không chỉ có mình tôi, mà phần lớn những nhân vật có tiếng tăm chốn Bắc Kinh cũng có mặt. Hơn nữa, sau khi Quân tam tiểu thư đứng lên, Đại trưởng lão Nhà họ Quân còn tự mình kiểm tra, chắc chắn trăm phần trăm.
Đôi mắt lạnh lùng của Mạc Cát híp lại, y ngồi xuống, hồi lâu sau, phun ra một bãi nước bọt:
- Nếu quả thật như vậy, y thuật của tên Tiêu Dương kia chỉ e đã đạt tới cảnh giới thượng thừa! Nhưng, chuyện này... sao có thể chứ?
Sự tò mò về Mạc Cát đối với Tiêu Dương chưa gặp mặt càng thêm nhiều hơn.
Hắn rốt cuộc là ai?
Cơn mưa bên ngoài đã dần nhỏ lại nhưng Thẩm Á Tư tới Nhà họ Quân mời Tiêu Dương vẫn chưa thấy đâu.
Tất cả mọi người đều không biết rằng, tuy giờ Thẩm Á Tư đã tới Nhà họ Quân, nhưng chỉ nhận được cánh cửa đóng chặt.
Khi cô ta mang theo vệ sĩ tử y tiến tới Túy Vũ Hiên thì bị chặn lại trước cây cầu.
Chỉ bằng một câu.
Tiêu thần y đang chữa bệnh cho tiểu thư, cho dù là ai cũng không được quấy rầy.
Địa vị hiện giờ của Quân Thiết Anh ở Nhà họ Quân bây giờ đã khác xưa, tuy chưa trở thành người thừa kế gia tộc nhưng cô đã trở thành tiểu thư dòng chính khỏe mạnh không ốm yếu. Hơn nữa dựa vào biểu hiện xuất sắc của Tiêu Dương ở cuộc họp của gia tộc, hiện giờ trong lòng không ít người Nhà họ Quân, địa vị của Quân Thiết Anh đã lên một tầm cao mới. Huống chi, gia chủ Quân Hoa Thừa đã thay đổi thái độ nhường nhịn khép nép ngày trước, trực tiếp công khai ủng hộ con gái Quân Thiết Anh của mình.
Thậm chí còn có lời đồn rằng, hôm qua trong cuộc họp bí mật của những người cấp cao trong Nhà họ Quân, Quân Hoa Thừa không tiếc lập lời thề, nếu Quân Thiết Anh không thể vượt qua thử thách trở thành người thừa kế, ông tình nguyện từ bỏ vị trí gia chủ.
Cuộc chiến tranh giành đoạt quyền của Nhà họ Quân dần dần rõ ràng, những tranh đấu nho nhỏ trước kia giờ đã thành công khai đối đầu rồi.
Hiện giờ Nhà họ Thẩm đang ở trong tình cảnh nguy hiểm, Thẩm Á Tư đương nhiên không dám thể hiện bất kỳ thái độ lỗ mãng nào ở Nhà họ Quân, cho dù trong lòng cực kỳ khó chịu, nhưng không thể không đứng tại chỗ chờ đợi...
Khoảng nửa tiếng sau.
Sự kiên nhẫn của Thẩm Á Tư dần bị mài mòn, hơi nhíu mày, nói:
- Sao Tiêu Dương vẫn chưa ra nữa?
Vệ sĩ bình tĩnh không chút thay đổi đứng chắn trước Thẩm Á Tư nói:
- Lúc nào Tiêu thần y muốn ra thì sẽ ra thôi.
Tuyệt thế thần y thể hiện tài năng trong cuộc họp Nhà họ Quân, quả thực đã chinh phục không ít người Nhà họ Quân. Những người tập võ đương nhiên có những lúc bị thương này kia, cho nên không ai tôn trọng hắn hơn đám vệ sĩ rồi! Bởi vì càng là thần y có y thuật cao siêu thì càng có thể cứu mình trong lúc tính mạng mình nguy cấp.
Chẳng ai muốn đắc tội với một thần y cả.
Sắc mặt Thẩm Á Tư trầm xuống, nắm chặt bàn tay, cố gắng nhẫn nhịn.
Sau trận mưa lớn, trên cây cầu nhỏ là không khí tươi mát trong lành.
Bỗng nhiên, một bóng người lao ra khỏi Túy Vũ Hiên với vẻ chật vật, chạy qua cầu nhỏ...
- Tiêu thần y ra rồi.
Tiêu thần y của bọn họ lúc này khác hẳn phong độ thong dong ung dung của một thần y nên có, mặt mũi hốt hoảng, vội vàng chạy ra, cứ như đang chạy trốn gì đó.
Trong Túy Vũ Hiên, loáng thoáng có sát khí!
- Tiêu thần y, sao vậy ạ?
Tiêu Dương ngừng bước, không ngờ bên ngoài lại có nhiều người đang đợi mình như vậy, sắc mặt hơi sửng sốt rồi mới nở một nụ cười vô cùng phong độ, khoát tay:
- Không có gì đâu.
Nhưng trong lòng hắn lại cực uất ức, bản thần y chẳng phải chỉ nhìn thấy vệt nước nho nhỏ trong quần con của cô ấy, rồi tò mò hỏi một câu thôi sao? Hai chân còn chưa khỏi hẳn đã muốn xông tới phòng bếp lôi dao ra chém mình rồi! Oan ức quá đi!
Tiểu thư đồng bị tiểu thư đối xử “không công bằng”, nên cảm thấy cực kỳ phiền lòng.
- Mấy người là... người Nhà họ Thẩm?
Ánh mắt Tiêu Dương rơi xuống người Thẩm Á Tư. Lúc trước hắn đã thấy cô gái này đứng cạnh Thẩm Băng Sơn.
Thẩm Á Tư cố nở nụ cười:
- Đúng thế, tôi là Thẩm Á Tư, cha tôi Thẩm Băng Sơn muốn tôi đích thân tới đây mời Tiêu thần y tới Nhà họ Thẩm một chuyến.
- Tiêu thần y, Thẩm tiểu thư đã đợi anh ở đây hơn một tiếng đồng hồ rồi.
Vệ sĩ Nhà họ Quân là một người khá thật thà.
Nghe vậy, Tiêu Dương gật gật đầu, mỉm cười với Thẩm Á Tư:
- Thật xin lỗi, để mấy người đợi lâu rồi...
Thẩm Á Tư nghe vậy khẽ lắc đầu, mỉm cười đáp:
- Không sao đâu...
Tiêu Dương khoát tay chặn lời Thẩm Á Tư lại:
- Đáng tiếc, cho dù mấy người đợi lâu hơn nữa, tôi cũng sẽ không đi đâu.
Thù hận giữa hắn và Nhà họ Thẩm, không ai biết rõ hơn hắn. Cho dù Nhà họ Thẩm không biết hai thằng con trai nhà đó đều bị hắn giết chết thì cũng ghét cay ghét đắng hắn vì chuyện của Quân Thiết Anh rồi.
Nếu không phải gặp phải hắn, Quân Thiết Anh gả vào Nhà họ Thẩm đã là chuyện chắc chắn như đinh đóng cột rồi.
Tiêu Dương như từ trên trời rơi xuống, trực tiếp làm loạn hết mọi thứ lên.
Mà lúc này Nhà họ Thẩm mời hắn qua đó, đương nhiên không phải mời con rể về thăm nhà bố mẹ vợ rồi! Trong đầu Tiêu Dương nghĩ vậy...
Nhất định có gian trá.
Biết rõ đối phương muốn đối phó với mình thì sao hắn phải đi chứ?
Nụ cười của Thẩm Á Tư cứng lại, cô ta đích thân tới đây, còn đứng đợi lâu như vậy, thái độ chào hỏi cũng cực kỳ thân thiện, thế mà vẫn bị từ chối thẳng thừng.
Lông mày cô ta không khỏi cau chặt, giọng nói có chút tức giận:
- Tại sao?
- Vì sao ấy hả?
Tiêu Dương liếc mắt nhìn Thẩm Á Tư, cười khẽ:
- Nhà họ Thẩm ở xa quá, tôi say xe!
... ....