Hộ Hoa Trạng Nguyên Ở Đô Thị

Chương 531: Đại tiểu thư, mở rộng chân ra nào! (2)

Chương Trước Chương Tiếp

- Nếu thật vậy...

Thẩm Thiên Vân híp mắt, một bên là cái chết của cháu trai, nhưng bên còn lại là thiên tài quan trọng cần bồi dưỡng của Thiên Tử Các.

- Tiêu Dương, hi vọng cậu không làm chuyện ngốc nghếch này.

Thẩm Thiên Vân từ từ đứng dậy, đẩy cửa sổ ra, trầm ngâm một lát:

- Không được, mình vẫn nên đích thân trở về Bắc Kinh thì hơn.

Trong vòng hai ngày ngắn ngủi, hai đứa con trai Nhà họ Thẩm chết cả, đả kích nặng nề này khiến cả Nhà họ Thẩm rơi vào không khí vô cùng căng thẳng. Người nhà họ Thẩm mặt mũi ai nấy đều nghiêm trọng, trừ phi có chuyện quan trọng, không thì không được bước ra khỏi cửa nửa bước.

Bắc Kinh gần như cũng vì chuyện này mà nổi lên chút sóng gió. Trời vừa sáng, bầu trời đầy những mây đen, không khí âm u, người đi đường vội vàng qua lại.

Khoảng tám giờ sáng, mưa rốt cuộc cũng rơi.

Từng giọt mưa óng ánh như chuỗi ngọc rơi xuống hồ nước trước Túy Vũ Hiên, tạo nên từng gợn sóng nho nhỏ.

Cửa phòng mở ra, gió lạnh phả lên gương mặt xinh đẹp của Quân Thiết Anh. Cô ngồi trên xe lăn, đưa mắt ngắm nhìn màn mưa. Lát sau, cô khẽ đứng dậy, bước ra khỏi cửa, bước chân nhẹ nhàng mà chậm chạp. Tuy vẫn còn chút bất tiện, nhưng hiện giờ rõ ràng đã tốt hơn hôm qua rất nhiều.

- Đại tiểu thư, sao lại không nghỉ ngơi nhiều hơn chứ?

Một giọng nói mang theo ý cười bỗng vang lên sau lưng Quân Thiết Anh.

Quân Thiết Anh quay đầu, mỉm cười đáp:

- Đi lại một chút, hưởng thụ cuộc sống xa xỉ từng mơ ước này.

Xa xỉ.

Đối với Quân Thiết Anh ngồi trên xe lăn hai mươi năm mà nói, đây quả thực là một sự xa xỉ.

Tiêu Dương khẽ cười, trên tay cầm chiếc túi màu trắng:

- Trở về ăn bữa sáng đã, sau khi ăn xong bữa sáng sẽ châm cứu thêm lần nữa rồi uống thuốc. Tôi tin rằng, đại tiểu thư sẽ đi lại được như người bình thường nhanh thôi.

10 phút sau.

Hai người đứng bên giường...

Tiêu Dương ho nhẹ một tiếng:

- Đại tiểu thư, nên cởi rồi.

Quần dài dần rơi xuống, đôi chân xinh đẹp dần lộ ra..

Trước kia Tiêu Dương dốc sức chữa trị cho Quân Thiết Anh, tuy rằng cố gắng đè nén lại sự hấp dẫn của đôi chân này, nhưng hắn coi như giữ vững được sự bình tĩnh. Nhưng hiện giờ, hai chân Quân Thiết Anh đã sắp khỏi, bây giờ châm cứu chẳng qua chỉ để cô hồi phục tốt hơn mà thôi...

Trái tim Tiêu Dương lúc này không khỏi đập thình thịch, đôi mắt không tự chủ được mà dán chặt lên đùi đại tiểu thư, ánh mắt dần dần hướng lên trên nữa...

Bốp!

Đầu bị cái gì đó đập vào.

Quân Thiết Anh lườm Tiêu Dương, giận dữ mắng:

- Anh nhìn cái vớ vẩn gì thế hả?!

- Không nhìn vớ vẩn.

Tiêu Dương vội vã ngẩng đầu, tự nhiên có cảm giác “bắt tại giường”, hơi ngượng cười, thốt ra câu:

- Đại tiểu thư, dạng chân ra đi.

Nghe vậy, Quân Thiết Anh trợn trừng hai mắt, ánh mắt đỏ quạch:

- Anh nói cái gì cơ?!

Tiêu Dương lúc này mới hoàn hồn, cuống cuồng giải thích:

- Ý của tôi là, nằm xuống trước đã.

Sau lưng đã rịn mồ hôi lạnh.

Quân Thiết Anh nhẹ nhàng nằm xuống giường, hai cái đùi trắng nõn lại đập vào mắt Tiêu Dương lần nữa.

Giờ phút này, thật ra Quân Thiết Anh còn thấp thỏm hồi hộp hơn cả Tiêu Dương.

Khi chữa trị lúc trước, hai chân của cô hoàn toàn không có cảm giác, nhưng giờ đây hai chân cô đã khôi phục cảm giác, cảm nhận được tay Tiêu Dương qua lại trên đùi mình, cảm giác này ấy à, đương nhiên là khiến tim cô đập loạn mất kiểm soát rồi.

Cả người khẽ run rẩy.

- Cô không thoải mái sao?

Tiêu Dương cầm châm bạc trong tay, bỗng nhìn Quân Thiết Anh, hỏi thăm.

Còn chưa bắt đầu châm cứu mà.

- Không sao...

Quân Thiết Anh khẽ cắn cặp môi đỏ mọng.

Tiêu Dương nhìn người trước mặt kẹp chặt hai chân, không khỏi có chút khó xử, cau mày nói:

- Đại tiểu thư, cô kẹp chặt hai chân như vậy, tôi không châm cứu được mấy huyệt vị hai bên chân.

Đây là lần đầu tiên châm cứu sau khi Quân Thiết Anh khôi phục ảm giác, hai bên gần như đều là “lần đầu tiên”, có chút trúc trắc, khó mà phối hợp.

Nghe vậy, hàng mi Quân Thiết Anh khẽ run rẩy, hơi mở rộng hai chân ra một chút.

- Mở rộng ra thêm tí nữa...

- Không được, vẫn chưa đủ.

Tiêu Dương đưa ngân châm để ngang giữa hai chân Quân Thiết Anh, diễn tả khoảng cách, lắc đầu nói:

- Đại tiểu thư, mở hai chân rộng ra chút nữa nào...

- Rộng thêm chút nữa...

Quân Thiết Anh nhắm chặt hai mắt, lát sau, không thấy Tiêu Dương nói gì nữa, không khỏi hé mắt nhìn, thấy Tiêu Dương đang men theo hai chân mình nhìn lên...

Lập tức nổi giận:

- Anh... Anh nhìn cái gì?!

- Không có gì.

Tiêu Dương vội vàng hồi thần, nghiêm túc nói:

- Tôi đang xác định xem khoảng cách giữa hai chân đã đủ chưa thôi.

- Sau đó thì sao?

Quân Thiết Anh có xúc động muốn đạp cái tên đang thừa cơ lợi dụng này.

- Đùi mở đủ lớn rồi.

Tiêu Dương gật đầu cười đáp.

- Vậy còn không nhanh đâm vào đi!

Quân Thiết Anh giục hắn, cảm giác lúc này khiến cô thấy vô cùng kỳ lạ, cực kỳ mất tự nhiên, cảm giác tê dại từ hai chân lại khiến cô có cảm giác như dòng điện xẹt qua, cả người mềm nhũn, hơi run rẩy.

Chương Trước Chương Tiếp

Combo 100 lượt đọc giảm 30%👉
Combo Full lượt đọc giảm 41%👉

Thành viên bố cáo️🏆️

🔊️Bình luận (0) - 🎫Đề cử (0)