Thẩm Phi Văn chết rồi?
Tất cả mọi người không khỏi sửng sốt tới mức há hốc miệng, không dám tin vào chính hai mắt mình.
Rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì?
Trong đầu vội vàng tua lại cảnh tượng vừa xảy ra, từ khi tiếng động vang lên ngoài cửa sổ, tâm trí của tất cả mọi người đều đổ dồn về đồng xu bạc đang xoay tròn trên không, mãi tới khi nó rơi thẳng xuống đất…
Trong lòng ai nấy sợ hãi không thôi.
Chẳng lẽ chỉ trong khoảng thời gian ngắn ngủi đó, Thẩm Phi Văn đã bị giết ư?
Điều này…
Sao có thể làm được vậy?
Không khí cả đại sảnh bỗng trở nên lạnh lẽo vô cùng, tựa như có cơn gió lạnh buốt lướt qua trái tim mỗi người.
Không ai dám động đậy gì hết, tay chân bỗng lạnh buốt lạ kỳ.
Suốt một đêm đề phòng nghiêm mật, cả đêm không nghỉ không ngủ, điều động tất cả lực lượng vây chặt đại sảnh bảo vệ Thẩm Phi Văn, vậy mà sát thủ “Trường Bào” vẫn thành công ư?
Thậm chí, căn bản không có bất cứ kẻ nào biết Thẩm Phi Văn đã chết như nào.
- Phi Văn...
Thẩm Băng Sơn dường như không dám tin vào hai mắt mình, giọng nói run rẩy khẽ bước lên trước vài bước. Giờ phút này, Thẩm Phi Văn tựa như chỉ đang ngủ say mà thôi, có điều, gã không thở nữa.
Hai tay Thẩm Băng Sơn run run kiểm tra thân thể Thẩm Phi Văn, khi sờ tới cái gáy của gã thì cảm thấy tay hơi nhói lên, sắc mặt ông ta khẽ biến, vươn tay qua kiểm tra, hai con ngươi bỗng nhiên co rút.
Trên cái gáy của Thẩm Phi Văn, có một chiếc châm bạc vừa dài vừa mảnh.
Một châm đoạt mệnh!
- Phi Văn!
Lúc này, Mã Thẩm Mỹ gào lên thê lương, lao thẳng tới thi thể gã, không ngừng lay lay gã, ánh mắt tràn ngập bi thương lóe lên cả tia oán hận vô cùng:
- Băng Sơn, thù này, Nhà họ Thẩm chúng ta không thể không báo!
Hốc mắt Thẩm Băng Sơn đỏ bừng, tay nắm chặt thành nắm đấm, giọng nói lạnh như băng:
- Cho dù kẻ đứng sau tất cả là ai, nếu đã muốn Nhà họ Thẩm ta tuyệt hậu, vậy thì, Nhà họ Thẩm sẽ cùng kẻ đó không đội trời chung!
Sát ý ngập trời lan tỏa khắp không gian.
Lồng ngực Thẩm Băng Sơn tức đến phát đau, đồng thời còn có cả nỗi hận, hận mình rõ là cảnh giác một đêm, vậy mà chỉ buông lỏng chút xíu trong thời khắc cuối cùng lại bị sát thủ “Trường Bào” dùng một đồng tiền xu hấp dẫn sự chú ý, từ đó dương đông kích tây, cướp đi tính mạng Thẩm Phi Văn.
- Chỉ e sát thủ “Trường Bào” còn có đồng bọn.
Giọng nói Mã Tĩnh Mỹ lạnh như băng, nghe vô cùng chói tai:
- Nếu không sao hắn có thể vừa giở trò phía cửa sổ vừa giết chết Phi Văn được?
Thẩm Băng Sơn so sánh hai vị trí, hít sâu một hơi, gật đầu:
- Trừ phi tốc độ của hắn đã đạt tới cực hạn, nếu không, hắn căn bản không thể làm được điều đó!
Đôi mắt lạnh như băng của Thẩm Băng Sơn híp lại:
- Sát thủ “Trường Bào”, tao muốn mày chết mà không có chỗ chôn!
Lúc này, Thẩm Băng Sơn tựa như một thùng thuốc nổ có thể nổ tung bất cứ lúc nào.
- Nhưng mà... hành tung sát thủ “Trường Bào” biến hóa khôn lường, chúng ta phải làm sao mới có thể dụ hắn ra được.
Mã Tĩnh Mỹ cau mày, trong mắt đều là sự không cam lòng. Nhìn xác con trai lạnh băng nằm trên đất, nước mắt bà ta chảy dài. Bà ta có nằm mơ cũng không ngờ, chỉ vì một mối thông gia với Nhà họ Quân mà Nhà họ Thẩm rước họa vào người như thế này.
- Việc đã đến nước này, ta phải dùng mọi cách, trả bất cứ giá nào thôi.
Thẩm Băng Sơn khoát tay mở miệng:
- Thứ nhất, thông báo cho chú hai, tuy chú hai không lo chuyện nhà, có điều, hiện giờ hai cháu trai đều bị giết, bảo chú ấy điều động lực lượng của mình để điều tra tung tích sát thủ “Trường Bào”, chắc hẳn chú ấy sẽ không từ chối đâu.
- Thứ hai, nói rõ mọi chuyện với Bình tiền bối, lực lượng của Thần Tiên Môn còn mạnh mẽ hơn tưởng tượng của chúng ta rất nhiều. Nếu Thần Tiên Môn ra mặt đối phó với sát thủ “Trường Bào”, dù phải trả giá lớn thế nào, tôi cũng sẽ bằng lòng!
- Thứ ba...
Ánh mắt Thẩm Băng Sơn lóe lên tia sáng lạnh như băng:
- Dùng sát chống sát!
- Ý của ông là...
Mã Tĩnh Mỹ sửng sốt.
- Trường Bào tuy lợi hại, nhưng trong giới sát thủ, hắn không phải kẻ mạnh nhất!
Thẩm Băng Sơn lạnh lùng đáp:
- Xếp hạng của hắn là thứ mười! Sát thủ đấu với sát thủ, chắc hẳn sẽ hiểu rõ hơn người bình thường chúng ta nhiều. Nếu đã vậy, sao ta không ra cái giá trên trời để những người mạnh hơn sát thủ “Trường Bào” đi giết chết hắn! Giá cao cỡ nào cũng phải thuê!
- Chỉ trong thời gian ngắn này, biết đi đâu liên lạc...
- Tôi có thể liên lạc với một người trong số đó.
Sắc mặt Thẩm Băng Sơn bình tĩnh, chầm chậm nói:
- Chỉ có điều không biết người đó có nhận hay không thôi.
- Chỉ cần ra giá cao, không sát thủ nào không dám nhận mục tiêu.
Mã Tĩnh Mỹ lập tức nói:
- Ông có thể tìm được ai?
- Đứng thứ bảy trên bảng sát thủ thế giới. Sát thủ Huyết Ma!
Thẩm Băng Sơn phun ra từng chữ, sát ý trong lời nói càng thêm bừng bừng.
Nói ra ba điều kia, Thẩm Băng Sơn không tin, chỉ một sát thủ “Trường Bào” mà có thể gánh được áp lực nặng nề từ ba phía như vậy.
- Tao muốn băm mày ra thành ngàn mảnh!
Thẩm Băng Sơn bóp ngân châm trong tay thành bụi:
- Để an ủi linh hồn trên trời của con trai tao.
Minh Châu.
- Gì cơ?
Sau khi Thẩm Thiên Vân nhận điện thoại thì sắc mặt đại biến, từ trên giường ngồi bật dậy. Lúc này, ngoài kia, ánh nắng bình minh đã ló rạng.
Sau khi hiểu rõ mọi chuyện, ánh mắt Thẩm Thiên Vân trở nên lạnh như băng, cúp điện thoại.
- Sát thủ “Trường Bào”?
Thẩm Thiên Vân không qua lại cùng người này, nhưng đã từng nghe Lam Chấn Hoàn nói về người này. Bởi vì, người vừa mới vượt qua thử thách ra nhập Các, trở thành đội trưởng của tiểu đội “Lăng Thiên” chính là đồ đệ của sát thủ “Trường Bào”, Tiêu Dương!
- Trường Bào... Tiêu Dương...
Lông mày Thẩm Thiên Vân nhíu lại, sắc mặt có chút khó chịu:
- Sát thủ “Trường Bào” là do Tiêu Dương mời ra sao?