Sự tất công bằng âm luật của sát thủ Trường Bào quả thực khiến người ta sợ hãi quá rồi.
Cho dù đã chuẩn bị tâm lý, nhưng vẫn có người ngã xuống.
Một người một tiêu, tựa như đùa bỡn cả Nhà họ Thẩm trong lòng bàn tay. Âm thanh kỳ lạ, căn bản khó có thể đoán được nó truyền ra từ đâu, lượn lờ bên tai, mang theo năng lực mạnh đến lạ kỳ.
- Nếu cứ tiếp tục như vậy, Nhà họ Thẩm chúng ta, e là cũng sẽ bị hắn làm hao mòn không ít lực lượng.
Mã Tĩnh Mỹ nhìn Thẩm Băng Sơn với vẻ lo lắng, nhíu mày nói.
Sắc mặt Thẩm Băng Sơn lúc này càng thêm lạnh lẽo âm trầm, nắm chặt tay tới mức nổi đầy gân xanh, âm thanh lùng bùng vang lên bên tai. Lần đầu tiên đối mặt với cách tấn công kỳ lạ đến thế này, Thẩm Băng Sơn căn bản cũng không biết nên đối phó như nào mới được.
Nhưng mà, không thể cứ trơ mắt nhìn từng đám người Nhà họ Thẩm ngã xuống như thế...
Ánh mắt hấp háy vài bận, hồi lâu sau, Thẩm Băng Sơn bỗng nhẹ khoát tay, trầm giọng ra lệnh:
- Đội một đội hai vệ sĩ tử y, mấy người lập tức dẫn người tìm khắp trang viên, kể cả phạm vi xung quanh trong vòng bán kính một ki lô mét, cho dù thế nào, cũng phải dùng tốc độ nhanh nhất tìm ra nơi phát ra tiếng tiêu.
Chỉ khi tìm được nơi sát thủ “Trường Bào” dừng chân thổi tiêu thì mới có cách thoát khỏi tiếng tiêu này.
Thẩm Băng Sơn cuối cùng cũng quyết định không thể cứ thế chờ chết được.
Tình hình trước mắt, ông ta buộc phải ra tay.
- Tôi không tin, sát thủ “Trường bào” thật sự có khả năng lên trời xuống đất!
Sát ý trong mắt Thẩm Băng Sơn dày đặc, ông ta đã hận sát thủ “Trường Bào” này thấu xương từ lâu. Chỉ cần hắn xuất hiện, Thẩm Băng Sơn chắc chắn sẽ dốc hết sức mình giết chết hắn!
Trong sự bảo vệ phòng thủ nghiêm mật của Nhà họ Thẩm mà sát thủ “Trường Bào” vẫn có thể gây ra chuyện này, mối uy hiếp lớn như vậy, đương nhiên diệt trừ càng sớm càng tốt.
Sau khi hai nhóm người xông ra ngoài, đại sảnh rộng rãi hơn hẳn, có điều, không ai dám thả lỏng cảnh giác.
Khoảng bảy, tám phút sau, tiếng tiêu bỗng nhiên ngưng bặt.
Tất cả mọi người bỗng nhiên chấn động, một ý nghĩ bỗng xẹt qua đầu...
Vị trí sát thủ “Trường Bào” ẩn náu đã bị phát hiện rồi sao?
Lúc này, ánh mắt Thẩm Băng Sơn càng thêm lạnh lẽo.
Nhưng mà, lát sau, vẫn không nghe thấy bất cứ thông báo hay báo cáo gì hết cả...
Bên ngoài tối đen như mặc, không khí xung quanh dần dần trở nên yên tĩnh.
Viu!
Bỗng nhiên, một âm thanh xé gió vọng từ ngoài cửa sổ vào.
Một tia sáng bạc lao tới.
- Đến rồi?
Trong lòng ai nấy đề kinh ngạc, vội vã chuyển ánh nhìn về thứ vừa bay vào, ánh sáng bạc kia sau khi lao vào từ phía cửa sổ thì vẫn đang xoay tròn với tốc độ cực nhanh giữa không trung....
Tất cả mọi người đều căng thẳng đề phòng, giương mắt nhìn chằm chằm ánh sáng bạc đang xoay tròn kia.
Lúc này, Thẩm Băng Sơn đã nhẹ nâng cổ tay lên từ bao giờ, một luồng khí tràn lên trong lòng bàn tay ông ta, dần dần ngưng tụ thành một quả cầu khí phát sáng, ẩn chưa năng lượng cực lớn.
Nhìn chằm chằm vào ánh sáng bạc đang xoay tròn với vận tốc cực nhanh kia, âm thanh vù vù vang lên bên tai, không ai biết được nó là thứ gì.
Toàn bộ tinh thần đều tập trung về phía đó, ánh sáng bạc đang xoay tròn kia bỗng nhiên dừng lại giữa không trung rồi nhanh chóng rơi thẳng xuống mặt đất...
- Hóa ra không phải là ám khí.
Không ít người đều thở phào nhẹ nhõm, dồn mắt nhìn sang.
Keng!
Âm thanh giòn vang.
Rơi xuống đất rồi!
Sau khi rơi theo phương vòng cung xuống sàn nhà, nó cứ lẳng lặng nằm đó.
Rõ ràng là...
Đồng tiền xu một tệ!
Tiền xu?
Giây phút này, không ít người có mặt trợn tròn mắt, nhìn đồng xu trên mặt đất với vẻ đầy khó hiểu.
- Phía trên hình như có một mảnh giấy.
Tiếng ai đó thất thanh thét lên.
Đôi mắt lạnh như băng của Thẩm Băng Sơn híp lại, trầm ngâm hồi lâu, chậm rãi tiên lên vài bước, vươn tay hất mạnh một cái. Đồng tiền xu trên mặt đất bắn ngược lên, trực tiếp rơi vào lòng bàn tay Thẩm Băng Sơn.
Ai nấy ngừng thở, nhìn Thẩm Băng Sơn từ từ mở tờ giấy ra...
Đây chẳng lẽ là điều kiện gì đó mà sát thủ Trường Bào đề ra sao?
Ánh mắt ai nấy đều tràn ngập nghi ngờ, phỏng đoán đủ kiểu.
Tờ giấy được mở ra, tám chữ nghuệch ngoạc như nòng nọc, khó khăn lắm mới có thể nhìn ra là chữ gì đập vào mắt Thẩm Băng Sơn...
- Sát cũng có đạo, 1 tệ lấy mạng!
Trái tim Thẩm Băng Sơn tựa như bị giáng một chùy, trong nháy mắt, ông ta vội vã xoay người...
Lúc này, Thẩm Phi Văn vốn đang sợ hãi co ro trên ghế đã nằm rạp trên bàn, không động đậy gì nữa.
Đồng tử Thẩm Băng Sơn co rút, cố nén nỗi bất an dâng lên trong lòng, nhanh chóng tiến lên phía trước, xông đến trước mặt Thẩm Phi Văn:
- Phi Văn!
Tay Thẩm Băng Sơn vừa chạm vào người Thẩm Phi Văn thì cả người Thẩm Phi Văn lệch hẳn đi, không có phản ứng gì, cả người đổ xuống cái rầm...