Cảnh tượng cực kỳ chấn động.
Tiếng tiêu du dương say lòng người bỗng biến thành thứ âm thanh giết chóc, sóng âm cực kỳ chói tai tựa như từng đợt tấn công giáng lên thần kinh của tất cả mọi người có mặt trong đại sảnh, dưới tình trạng tinh thần đã cực kỳ mỏi mệt, trở tay không kịp này, lập tức có một đám người ngã xuống.
- Tất cả đề phòng.
Cùng lúc gào lên câu này, Thẩm Băng Sơn lao lên, trực tiếp vọt tới trước người Thẩm Phi Văn.
Lúc này, toàn bộ đại sảnh loạn cả lên, không ít người cảm giác thần kinh bị một âm thanh chói tai tấn công, nhẹ thì đầu váng mắt hoa, nặng thì thất khiếu chảy máu, ai nấy cảnh giác hẳn lên.
- Trường Bào! Sát thủ Trường Bào tới rồi.
Lúc này, giọng nói bén nhọn của Thẩm Phi Văn lại vang lên, trong mắt tràn ngập khiếp sợ. Nhất là khi nhìn thấy đám người ngã rạp trên đất không dậy nổi, gã càng thêm sợ hãi, mặt mày trắng bệch cả ra.
Sát thủ Trường Bào, thực sự quá đáng sợ rồi!
Căn bản chẳng cần xuất hiện, chỉ cần dựa vào sóng âm tấn công cũng có thể đoạt mạng những người cách xa cả cây số, điều này quả thực khiến người ta khó lòng phòng bị. Nếu không phải Thẩm Băng Sơn phản ứng nhanh chóng thì giờ Thẩm Phi Văn có lẽ đã sớm bị mất mạng khi bị sóng âm tấn công rồi.
- Cha! Cứu con, cứu con với!
Giọng nói Thẩm Phi Văn vô cùng run rẩy.
- Im miệng!
Cả mặt Thẩm Băng Sơn lạnh lẽo vô cùng, tất cả sự chú ý đều được đặt tại xung quanh. Ông ta quát lớn một tiếng:
- Đừng lên tiếng! Trật tự lại cho tôi!
Ánh mắt lạnh lẽo bén nhọn quét sang bốn phía, lúc này, đám người bên ngoài cũng biết có chuyện, đèn đuốc bốn phía lại sáng choang, bóng người tất bật qua lại.
Mà lúc này, tiếng tiêu kia lại biến mất cứ như chưa từng xuất hiện, xung quanh yên ắng trở lại.
Tất cả mọi người ngơ ngác nhìn nhau. Nếu không phải trên đất có mấy xác người nằm ngổn ngang, bọn họ chắc chắn sẽ cho rằng mình đang nằm mơ. Chuyện vừa rồi tuyệt đối không phải là ảo giác...
Cơn buồn ngủ đã bay biến từ lâu, mọi ánh mắt đều đổ đồn về phía Thẩm Băng Sơn.
Sắc mặt Thẩm Băng Sơn trầm xuống, dựng tai lắng nghe trong chốc lát, vẫn không nghe thấy bất cứ động tĩnh gì nữa. Trầm ngâm hồi lâu, ông ta lạnh giọng nói:
- Báo với phòng giám sát, phải chú ý thật kỹ mỗi một vị trí trong trang viên, góc chết nào cũng tuyệt đối không được bỏ qua.
- Không hay rồi!
Thẩm Băng Sơn vừa dứt lời, một bóng người đã vọt vào, thở hổn hển, sắc mặt vô cùng hoảng loạn, vội vàng nói:
- Không hay rồi, tất cả những camera giám sát được lắp đặt trong trang viên đều bị hỏng cả rồi.
Sắc mặt ai nấy đại biến.
Điều này có nghĩa là, sát thủ “Trường Bào” sẽ lập tức tấn công bất cứ lúc nào.
- Đề phòng!
Thẩm Băng Sơn lạnh giọng mở miệng:
- Tất cả mọi người nghe đây, không được rời khỏi đây nửa bước, xốc lại tinh thần, trời sắp sáng rồi. Nghe rõ chưa?
- Dạ! Gia chủ!
Giọng nói hùng hồn, có điều, có thể thấy rõ ràng tia hoảng sợ trong mắt mỗi người, tiếng tiêu quái lạ vừa rồi, sự tấn công khó lòng phòng bị, hiện giờ lại phá hủy camera giám sát mà chẳng ai biết. Trong mắt mọi người, sát thủ “Trường Bào” thần bí kia cứ như thể sẽ xuất hiện phía sau mình bất cứ lúc nào, rồi cho mình một kích trí mạng.
Lúc này Thẩm Phi Văn gần như đã chẳng đứng vững nổi nữa, hai chân run như cầy sấy nhũn hết cả ra, sắc mặt trắng bệch vô cùng, chẳng có chút hồng hào nào, môi bị cắn chặt đến bật cả máu, cố gắng che đậy sự sợ hãi sâu trong nội tâm, cả người run rẩy cứ như cánh ve mùa đông. Nếu không phải ba gã là Thẩm Băng Sơn đang đứng trước mặt gã, chắc Thẩm Phi Văn đã sợ tới mức bất tỉnh nhân sự luôn rồi.
Khuôn mặt gã lộ vẻ hối hận vô cùng, đang êm đẹp mà gã tự dưng muốn chạy tới cái bệnh viện rách nát kia làm chi? Kết quả vừa hay thành mục tiêu cho sát thủ “Trường Bào” luôn.
- Sát thủ, từ trước tới nay đều xử lý mọi việc trong tối, ít khi xuất hiện. Vậy mà cái tên “Trường Bào” kia lại ngang ngược như vậy!
Mã Tĩnh Mỹ cau mày:
- Rốt cuộc hắn giết người vì tiền hay còn mục đích gì khác đây?
Sắc mặt Thẩm Băng Sơn lạnh lẽo vô cùng:
- Cho dù mục đích của hắn là gì, tóm lại, sát thủ “Trường Bào” đã kết một mối thù không đội trời chung với Nhà họ Thẩm!
Sát ý dâng lên, lúc này Thẩm Băng Sơn cảm thấy trong lòng khó chịu vô cùng. Rõ ràng đường đường một Nhà họ Thẩm mà lại bị một sát thủ đùa giỡn trong lòng bàn tay, hiện giờ rơi vào cục diện bị động đủ đường, thậm chí ngay cả việc xử lý đối phương như nào cũng không làm được.
Đặc biệt là khi kẻ địch ở chỗ tối, điều này khiến Thẩm Băng Sơn cảm thấy uất ức vô cùng mà chẳng có chỗ phát tiết.
- Trường Bào!
Giọng nói Thẩm Băng Sơn vang vọng, tiếng nói trực tiếp truyền ra phía ngoài:
- Mày rốt cuộc có thù oán gì với Nhà họ Thẩm tao mà lại ép người quá đáng, không để cho người ta đường thoát như vậy hả?!
Tiếng gió vù vù, xung quanh hoàn toàn yên tĩnh, không ai đáp lại Thẩm Băng Sơn.
Thẩm Băng Sơn nắm chặt tay thành nắm đấm, giọng nói trở nên lạnh lẽo hẳn:
- Trường Bào, có thù hằn gì, không bằng xuất hiện giải quyết dứt điểm đi! Co đầu rụt cổ trốn ở gần đây thì không đáng mặt đại trượng phu.
Thẩm Băng Sơn hiểu rõ, hiện giờ ông ta đang đối mặt với một sát thủ, vì vậy xác suất hắn xuất hiện chỉ vì ông ta lên tiếng cực thấp. Nhưng mà, tới lúc này, trừ cách này ra, Thẩm Băng Sơn đã chẳng còn lựa chọn nào khác.
- Trời sắp sáng rồi.
Thẩm Băng Sơn nói với mọi người có mặt trong đại sảnh:
- Mọi người tiếp tục chịu đựng, sau khi trời sáng, sát thủ “Trường Bào” chắc chắn sẽ không dám ở gần Nhà họ Thẩm nữa.
Lúc này, một giai điệu kỳ lạ bỗng nhiên vang lên lần nữa...
Sắc mặt đại biến trong nháy mắt.
- Nhanh! Chấn chỉnh tinh thần! Toàn bộ đề phòng cao độ!
Thẩm Băng Sơn quát lớn một tiếng, nói:
- Nhất định không được để tiếng tiêu quấy rầy tinh thần.
Vừa dứt lời, tiếng tiêu trở nên giục giã, tựa như oán hận trách móc, tựa như tiếng khóc lóc buồn bã, khi thì như gió bão xâm nhập, khi lại như mưa phùn lâm thâm, cực kỳ quái lạ.