Hộ Hoa Trạng Nguyên Ở Đô Thị

Chương 527: Tiêu âm đoạt mệnh! (2)

Chương Trước Chương Tiếp

Lúc này, Thẩm Á Tư bỗng lên tiếng.

Nghe vậy, Mã Tĩnh Mỹ không khỏi nhìn Thẩm Băng Sơn.

Thẩm Băng Sơn nhướn mày, hồi lâu sau, chầm chậm lắc đầu:

- Nước xa không cứu được lửa gần. Chú hai mấy đứa đang ở Minh Châu, không về kịp, về phần nhờ sự trợ giúp của Thiên Tử các...

Thẩm Băng Sơn cười lạnh lắc đầu:

- Không có chuyện Thiên Tử các nhúng tay vào chuyện của chúng ta.

- Tiếp tục phòng thủ nghiêm ngặt.

Thẩm Băng Sơn trầm giọng nói:

- Chỉ cần chúng ta cố thủ tới sáng, chỉ cần Bình tiền bối tới, nếu sát thủ “trường bào” còn dám xuất hiện trong Nhà họ Thẩm thì tuyệt đối là tự tìm đường chết.

- Nhưng mà...

Sắc mặt Mã Tĩnh Mỹ hiện vẻ bất an:

- Anh đã nghĩ ra cách gì để ăn nói với Bình tiền bối chưa?

Thẩm Băng Sơn chầm chậm lắc đầu:

- Chuyện tới nước này, chỉ đành đi được bước nào hay bước đó. Chắc chắn Thôi Đồng đã chết trong tay sát thủ “Trường Bào”, nếu đã vậy, dựa vào sự giúp đỡ của Bình tiền bối, giết chết sát thủ “Trường Bào” thì ngày sau chúng ta sẽ không phải lo lắng nữa, mà cũng có thể cho Bình tiền bối một câu trả lời thỏa đáng.

Thời gian lẳng lặng trôi qua..

Trong đại sảnh cực kỳ yên tĩnh, bên ngoài thỉnh thoảng lại vang lên tiếng gió đông thổi.

Lạnh lẽo tĩnh lặng như chết.

Thời gian cứ thế trôi qua cho tới khoảng ba giờ sáng.

Luôn giữ thần kinh căng thẳng, tập trung tinh thần với cường độ cao trong khoảng thời gian dài, dần dần, ai nấy có chút mỏi mệt. Xung quanh chẳng có chút động tĩnh gì, sự đề phòng của mọi người cũng dần dần thả lòng, mí mắt đã nặng trịch, chỉ muốn khép chặt lại.

Trong đại sảnh, Nhị tiểu thư Thẩm Á Tư đã không chịu nổi nữa, được đưa về phòng nghỉ ngơi.

Thẩm Phi Văn lại chẳng chút buồn ngủ, sự hoảng sợ trong ánh mắt cũng chưa từng lui, thỉnh thoảng lại lia mắt ra tứ phía. Lúc này, Thẩm Băng Sơn đang ngồi nhắm mắt dưỡng thần.

- Sao vẫn chưa sáng vậy trời...

Thẩm Phi Văn cảm thấy thời gian trôi qua chậm chưa từng có, nhíu chặt lông mày, thỉnh thoảng gã lại nhìn ra cửa, bỗng nhiên, một bóng người màu đen xuất hiện ngoài cửa sổ!

- Trường Bào!

Con ngươi Thẩm Phi Văn trợn trừng, hét lên đầy chói tai.

Viu! Viu! Viu!

Chỉ nháy mắt, cả đám người trực tiếp phá cửa xông vào, sắc mặt ai nấy lập tức trở nên căng thẳng. Thẩm Băng Sơn cũng lập tức mở mắt, đứng bật dậy.

Trong đại sảnh, lại vô cùng yên bình.

Ánh mắt của tất cả mọi người đều đổ dồn về phía đại thiếu gia Thẩm Phi Văn...

Sắc mặt Thẩm Phi Văn đầy hoảng loạn, chỉ chỉ phía cửa sổ:

- Sát... Sát... Sát thủ.

Mọi người quay qua nhìn, hồi lâu sau, vẻ mặt ai cũng có chút kỳ lạ.

Ngoài cửa sổ thực sự có một bóng màu đen đang lướt qua lướt lại.

- Là bóng cây.

Thẩm Băng Sơn lạnh lùng mở miệng, chẳng thèm nhìn Thẩm Phi Văn nữa, chỉ khẽ lắc đầu rồi ngồi lại chỗ cũ.

Mọi người trong đại sảnh cũng dần lui ra ngoài.

Động tĩnh của bóng cây gây ra nhanh chóng được giải quyết.

Khoảng một tiếng nữa trôi qua, hơn bốn giờ sáng. Đối với một người chưa ngủ một đêm mà nói, đây là lúc mệt mỏi uể oải nhất, kể cả Thẩm Phi Văn vẫn luôn sợ hãi căng thẳng cũng không chịu nổi nữa, một tay chống lên bàn, nhắm mắt lại...

Gió lạnh ào ào thổi qua.

Một giai điệu như có như không nương theo tiếng gió mà tới, âm thanh nhỏ bé vô cùng, tựa như tiếng nước chảy róc rách lướt qua tai, chẳng khiến người ta để tâm.

Có điều, âm thanh này xuất hiện vào lúc rạng sáng, thì đủ biết nó kỳ lạ tới mức nào rồi đó.

Tiếng tiêu vang lên, nương theo gió bay tới, trực tiếp xuyên qua cửa sổ, chầm chậm lan tỏa.

Cả quá trình vô cùng nhự nhàng, cứ tự nhiên như nước chảy thành sông vậy...

- Hay thật...

Chẳng biết Thẩm Phi Văn đang mơ hay vẫn còn nửa tỉnh nửa mơ, mí mắt gã càng thêm nặng trĩu, tự lẩm bẩm một tiếng như vậy.

- Âm thanh gì vậy...

Đúng lúc này, Thẩm Phi Văn bỗng mở trừng mắt, dựng thẳng tai lắng nghe tiếng tiêu này, âm thanh nhỏ bé mà du dương, tựa như truyền tới từ phương xa, giai điệu động lòng người, dường như chỉ cần nghe thấy thôi sẽ khiến lòng người say mê.

Si mê...

Thẩm Băng Sơn quét mắt một vòng, thấy những người đang ở trong đại sảnh, sắc mặt ai nấy không khỏi lộ ra chút thoải mái...

Trong lòng ông ta loáng thoáng dâng lên dự cảm bất an.

- Không hay rồi!

Tựa như tia sét xẹt qua não, đồng tử Thẩm Băng Sơn co rút, gần như không chút do dự, phất mạnh tay trong nháy mắt, một luồng khí như mây bao trùm lên toàn thân Thẩm Phi Văn.

Gần như cùng vào lúc đó, tiếng tiêu mềm mại kia bỗng trở nên bén nhọn, tựa như muốn bổ nát tâm trí người ta, mang theo năng lực lạnh lẽo mạnh mẽ như vũ bão, nháy mắt, va chạm với luồng khí như mây kia, gây ra một tiếng nổ cực lớn!

Đồng thời, không ít người trong đại sảnh bỗng nhiên giật bắn cả người, thất khiếu chảy máu.

Chương Trước Chương Tiếp

Combo 100 lượt đọc giảm 30%👉
Combo Full lượt đọc giảm 41%👉

Thành viên bố cáo️🏆️

🔊️Bình luận (0) - 🎫Đề cử (0)