Trừ cụm từ “bệnh tâm thần” ra thì viện trưởng già đã không biết dùng từ gì để hình dung Thẩm Phi Văn tại sao lại nhảy dựng lên như bị trúng tà kia rồi.
Hành lang vốn chật ních người giờ trống vắng vô cùng, trừ viện trưởng già ra thì chỉ còn một cái xác cứng ngắc lạnh lẽo nằm trên sàn nhà. Khi viện trưởng già quay người lại, ông lập tức cảm giác xung quanh bỗng trở nên lạnh lẽo lạ kì, cả người run rẩy, vội vàng quay lại, chạy thẳng xuống tầng…
- Báo cảnh sát, mau báo cảnh sát đi, trời ơi tai nạn chết người rồi.
Viện trưởng già vừa gào to vừa chạy xuống dưới.
Đi ra từ trong bóng tối mờ mịt, là một màu áo trắng phiêu dật.
Khóe miệng khẽ nhếch, lóe lên sát ý.
Nếu không phải cứu người quan trọng hơn, vả lại bệnh viện là nơi đông người, vừa rồi Tiêu Dương đã giết chết Thẩm Phi Văn rồi. Có điều, vừa mới đến, hiện giờ mà đánh nhau thì cũng không có lợi cho anh em Lý Bái Thiên. Huống hồ, Tiêu Dương vẫn chưa quên thân phận tiền nhiệm của mình, đội trưởng tiểu đội “Lăng Thiên” của Thiên Tử các. Nếu ra tay ở nơi đông người như này, đám tử y (áo tím) của Nhà họ Thẩm đều là những người có năng lực, một khi đánh nhau, chỉ e sẽ gây ra chấn động không nhỏ chốn thủ đô này.
Cân nhắc cẩn thận, Tiêu Dương bí mật dán thiệp đen lên người Thẩm Phi Văn, không ngờ hiệu quả lại tốt ngoài dự đoán tới vậy. Vẻ mặt kinh hãi tột độ của Thẩm Phi Văn khiến Tiêu Dương đang trốn ở nơi bí mật nghẹn họng trân trối.
Từ lúc nào mà sát thủ “Trường Bào” lại có sức uy hiếp lớn như vậy?
Trong lòng Thẩm Phi Văn đã nhìn gà hóa cuốc từ đời nào, sát thủ “Trường Bào” vốn bí mật tới sân sau Nhà họ Thẩm giết chết Thẩm Thành Văn, ngay sau đó lại xuất hiện bất ngờ ở Nhà họ Quân, giết chết Thôi Đồng – một kẻ có thực lực rất mạnh.
Phòng vệ của hai nhà đều có thể nói là cực kỳ nghiêm ngặt, nhưng sát thủ “Trường bào” lại trà trộn vào dễ dàng như đang ở trong nhà mình vậy, đi lại tự do, có ai mà không sợ chứ!
- Ra đây đi, không sao nữa rồi.
Tiêu Dương nói vọng vào trong một tiếng. Hồi lâu sau, Chu Mạt thò đầu ra, thấy Tiêu Dương đứng bên ngoài, tức thì mặt mày hớn hở, vội vàng quay người cõng Lý Bái Thiên ra, sắc mặt kích động:
- Đại ca.
- Tới nơi khác rồi nói sau.
Tiêu Dương cất bước tiến lên trước, đỡ Lý Bái Thiên trên lưng Chu Mạt sang lưng mình rồi nói:
- Đi.
Ba người nhanh chóng rời khỏi bệnh viện. Bởi vì toàn thân hai anh em Lý Bái Thiên băng bó đủ chỗ, lại còn mặc trên người bộ quần áo bệnh nhân màu trắng, nên khi xuất hiện trên đường cái thu hút không ít ánh nhìn. Ra hiệu mấy lần mà chẳng chiếc taxi nào dừng lại chở bọn họ.
Lúc này, từ xa, một chiếc xe Mercesdes- benz màu trắng vô cùng quen thuộc xuất hiện trong tầm mắt Tiêu Dương.
- Ơ?
Tiêu Dương ngẩn ra, chiếc Mercesdes màu trắng kia dừng lại trước người bọn họ, cửa kính xe hạ xuống, một gương mặt xinh đẹp tuyện trần với chiếc kính râm to đùng che gần hết gương mặt hiện ra, đó là Thủy Ngưng Quân.
- Lên xe đi.
Thủy Ngưng Quân cười với Tiêu Dương.
Tiêu Dương không chần chừ nữa, mở cửa xe ra, đỡ hai anh em Lý Bái Thiên lên xe rồi cũng lên theo.
- Ngưng Quân, sao cô lại biết tôi ở đây?
Tiêu Dương vừa lên xe đã mở miệng hỏi.
- Chuyện của anh với hai nhà Quân – Thẩm hôm nay đã được truyền khắp cả Bắc Kinh rồi.
Lúc này, Mai Bộ Tướng đang lái xe cười đáp:
- Sau khi cậu rời đi, tiểu thư rất lo lắng, hơn nữa còn điều tra ra được bệnh viện hai anh em này đang nằm điều trị, vì vậy đã bất chấp việc bị lão gia phát hiện, trộm chạy tới đây.
Ánh mắt Tiêu Dương không khỏi di chuyển tới gương mặt Thủy Ngưng Quân. Cô đeo kính râm, không nhìn thấy ánh mắt nhưng lại vội vàng lên tiếng:
- Tiêu Dương, hai anh em họ đang bị thương, không nên vất vả quá độ. Hay là để bọn họ tới nhà họ Thủy tôi đi? Tôi nghĩ, dù Nhà họ Thẩm có ngang ngược thế nào chăng nữa cũng tuyệt đối không dám tới đòi nhà họ Thủy giao người đâu.
Nghe vậy, Tiêu Dương trầm ngâm hồi lâu, nhìn về phía hai người Lý Bái Thiên.
Chu Mạt nhếch miệng cười cười, nói với vẻ chẳng thèm để ý:
- Em nghe theo sự sắp xếp của đại ca.
- Vậy được rồi.
Tiêu Dương cũng không chần chờ thêm nữa. Đây quả thực là một nơi dưỡng thương cực kỳ tốt, rồi hắn quay người cười với Thủy Ngưng Quân:
- Làm phiền cô rồi.
Thủy Ngưng Quân khẽ cười, đôi má lúm như ẩn như hiện, lập tức đáp:
- Đừng khách khí, dù nói thế nào đi nữa thì anh cũng là... thầy giáo của tôi mà.
Thủy Ngưng Quân không hề quên chuyện xảy ra ở hồ Hoa Sen Phục Đại.
Không khí trong xe rơi vào im lặng.
Hồi lâu sau...
Thủy Ngưng Quân do sự hồi lâu, rốt cuộc không nhịn được nữa, lên tiếng:
- Tiêu Dương, hôm nay...
- Chuyện đã qua rồi.
Tiêu Dương biết Thủy Ngưng Quân muốn nói gì, cười khẽ lắc đầu đáp:
- Tôi không tính toán chi li với ông nội cô đâu.
- ...
Hồi lâu sau, Thủy Ngưng Quân dò hỏi:
- Anh thật sự phát hiện ra chỗ chưa ổn của bức “Thâm sơn Mãnh Hổ” của ông nội sao?
Tiêu Dương nghiêng mặt nhìn Thủy Ngưng Quân, khẽ cười:
- Ngưng Quân, khi về cô hãy nói với ông nội cô câu này, hổ, là vua của muôn loài! Đây chính là đánh giá của tôi dành cho bức tranh của ông ấy.
- Hổ, là vua của muôn loài?
Thủy Ngưng Quân cảm thấy mờ mịt, không biết ý của Tiêu Dương là gì, sau khi nhắc lại vài lần, nhìn Tiêu Dương với vẻ khó hiểu.
Tiêu Dương cười cười, không hề giải thích.
- Tôi vẫn còn chút chuyện nên không tới nhà mọi người nữa. Mai đại ca, anh cho tôi xuống phía trước kia nhé.
Tiêu Dương quay mặt nhìn Thủy Ngưng Quân:
- Hai người anh em của tôi, đành làm phiền cô vậy.
Thủy Ngưng Quân muốn nói lại thôi.
Xe dừng, Tiêu Dương nhanh chóng xuống xe, rồi biến mất trong màn đêm tối tăm.
Chiếc Mercesdes màu trắng dần dần tiến vào khu nhà Thủy gia.
Sau khi Thủy Ngưng Quân sắp xếp ổn thỏa mọi thứ cho hai anh em bèn lập tức tiến tới một gian phòng có cách bài trí cực kỳ khác biệt.
Đẩy cửa, chưa thấy mặt đã thấy giọng.
- Ông nội ơi...