Hộ Hoa Trạng Nguyên Ở Đô Thị

Chương 521: Giận dữ bỏ đi! (2)

Chương Trước Chương Tiếp

- Nếu tên nhóc kia thực sự có năng lực ấy, ông cũng không ngại lãnh giáo một lần đầu.

Có điều trong mắt Thủy lão gia không cho rằng điều ấy là đúng.

Khả năng của tên nhóc kia... Có thể ư?

Lúc này Tiêu Dương đã trở lại xe ô tô, lần gặp mặt này ngắn ngủi tới không ngờ. Nằm ngoài dự đoán của mọi người, Tiêu Dương hình như chỉ tới nhìn người ta một cái rồi về luôn vậy.

Trong lúc đó đã xảy ra những gì, cũng chỉ có cực ít người biết được mà thôi.

- Tiêu Dương, chuyện này...

Lúc này Mai Bộ Tướng thật sự chẳng biết nên nói gì, chỉ nói được mấy chữ đó rồi nghẹn luôn, không sao nói tiếp được nữa.

Thấy vậy, Tiêu Dương không khỏi lắc đầu, khuôn mặt căng thẳng biến mất không chút dấu vết. Hắn mỉm cười nhẹ, xua xua tay:

- Mai đại ca, anh đừng để ý quá, tôi không sao đâu.

Sắc mặt Tiêu Dương thay đổi liên tục, khiến Mai Bộ Tướng sởn tóc gáy, nhìn sắc mặt hắn, quả thực chẳng giống như để chuyện vừa rồi trong lòng, y không khỏi nghi ngờ, nhìn Tiêu Dương với vẻ khó hiểu.

- Mai đại ca, đưa tôi tới ngã tư phía trước là được rồi.

Tiêu Dương không giải thích nhiều, mỉm cười chỉ tay lên phía trước, sau khi xe dừng lại bên đường, Tiêu Dương đẩy cửa xe bước xuống.

Hắn bình tĩnh đi dọc theo ngã tư, nhanh chóng tới đường cái đông đúc nhộn nhịp, ánh đèn neon đã được bật sáng từ bao giờ, Tiêu Dương mặc áo dài, lại khiến người ta cảm thấy đẹp mắt cực kỳ. Cho dù thỉnh thoảng có người quay đầu lại nhìn thì sau đó cũng chỉ toàn phát ra tiếng thán phục nho nhỏ.

- Đẹp trai quá!

Tiêu Dương thầm cảm thán trong lòng.

Đẹp trai, quả là thứ không thể che lấp được mà.

Dường như Tiêu Dương chỉ đang đi dạo, chẳng có đích đến. Khoảng nửa tiếng sau, cuối cùng Tiêu Dương cũng khẽ nhếch khóe miệng trong lúc đang đi...

Đợi lâu như vậy, cuối cùng cá cũng cắn câu rồi.

Chuyện ngày hôm nay, đương nhiên Tiêu Dương không ngây thơ cho rằng cứ thế là xong. Nhà họ Quân, chi của Tam trưởng lão nhất định sẽ không cam lòng từ bỏ ý đồ, có điều, chưa chắc bọn họ sẽ lựa chọn lúc này để đối phó với hắn. Cho nên, khả năng cao là Nhà họ Thẩm!

Thôi Đồng của Nhà họ Thẩm bị chết.

Hơn nữa, đối với cái chết của Thôi Đồng, phản ứng của Thẩm Băng Sơn còn dữ dội hơn khi biết tin con trai mình chết. Điều này khiến Tiêu Dương tò mò vô cùng, chẳng lẽ cái tên Thôi Đồng này còn quan trọng hơn cả con trai của ông ta ư?

Đầu hắn xẹt qua từng nghi ngờ về buổi họp của Nhà họ Quân hôm nay. Bóng dáng Tiêu Dương quẹo vào trong một con hẻm nhỏ, mượn góc chết, thân mình hắn bỗng nhoáng lên rồi đột nhiên biến mất.

Hồi lâu sau, tiếng bước chân dồn dập truyền tới.

- Không thấy đâu nữa?

- Mẹ nó chứ, thế mà mất dấu rồi.

Hai bóng người kia nhìn nhau, không khỏi nhíu mày.

Mệnh lệnh từ bên trên, theo dõi Tiêu Dương, nhất định phải nắm rõ hành tung của hắn mọi lúc mọi nơi.

Mục đích của Thẩm Băng Sơn rất đơn giản, thông qua Tiêu Dương, có lẽ có thể tìm thấy hai anh em song sinh kia, sau đó tìm ra được tung tích của sát thủ “Trường Bào”. Huống chi, Nhà họ Thẩm đã tự nhủ, thà rằng giết nhầm còn hơn bỏ sót.

Ngõ nhỏ tối tăm, hai người quét mắt nhìn thêm vài lần, không thể nhìn rõ cảnh tượng bên trong, chúng lại liếc nhau rồi thoáng lùi về sau một chút rồi mới cẩn thận từng chút bước vào con ngõ...

Trong ngõ tỏa ra mùi tanh hôi vô cùng, hai người nhíu mày, cố nín thở, ánh mắt nhìn thẳng về phía trước.

Bỗng nhiên, một giọng nói vang lên.

- Các người đang tìm tôi sao?

Nghe vậy, hai bóng người chấn động, vội vàng quay người nhìn phía sau, trong tầm mắt, một bóng người mặc áo dài trắng đã đứng trước mặt bọn chúng tự bao giờ.

Bọn chúng vô thức lùi về sau một bước.

Thực lực của Tiêu Dương, bọn chúng đã từng nghe qua. Bọn chúng chẳng qua chỉ chịu trách nhiệm theo dõi mà thôi, thực lực đương nhiên không thể bằng Tiêu Dương.

- Trả lời tôi một câu hỏi.

Chưa đợi bọn chúng mở miệng, Tiêu Dương đã trực tiếp lên tiếng, giọng nói vô cùng nghiêm túc:

- Nếu không muốn chết.

Một luồng khí lạnh bỗng tản ra.

Bọn chúng không khỏi khẽ run rẩy.

- Cậu... Cậu muốn biết gì?

Tiêu Dương cũng không chần chờ, trực tiếp hỏi:

- Thôi Đồng là ai?

Nghe vậy, sắc mặt hai người kia khẽ thay đổi, nhanh chóng liếc nhau một cái, gần như đồng thời lắc đầu.

- Bọn tôi không biết.

Tiêu Dương nở nụ cười.

Nhẹ nhàng khoát tay:

- Hai người còn một cơ hội trả lời câu hỏi của tôi, lần này tôi nhắc nhẹ một chút, nếu nói “không biết” thì dễ chết lắm đấy.

Ánh mắt Tiêu Dương nhìn thẳng một trong hai người đó, rồi nhắc lại từng chữ:

- Thôi Đồng là ai?

- Tôi...

Cả thân người nọ hơi run lên:

- Tôi thật sự không biết.

Phụp!

Trong ngõ nhỏ tối tăm, một bóng người tựa như ác ma hiện thế, bàn tay giáng từ trên xuống, bắt trúng cổ họng người nọ trong vòng một giây, mạnh mẽ dùng lực. Một tiếng rắc giòn tan vang lên, cả thân mình người nọ lập tức giống như bùn nhão, đổ ập xuống đất.

Không thở nữa.

- Thế anh biết không?

Tiêu Dương nâng mắt, lẳng lặng nhìn người còn lại vẫn đang mải trợn tròn mắt đầy kinh ngạc.

Chương Trước Chương Tiếp

Combo 100 lượt đọc giảm 30%👉
Combo Full lượt đọc giảm 41%👉

Thành viên bố cáo️🏆️

🔊️Bình luận (0) - 🎫Đề cử (0)