Giờ khắc này, dường như cả bầu không khí đều đông cứng lại, không khí kỳ lạ khiến người ta gần như hít thở không thông.
Không nghi ngờ gì nữa, tác phẩm thứ hai Thủy lão gia lấy ra, quả thật do chính tay ông vẽ. Có điều, khi Thủy lão gia tràn đầy tự tin đợi Tiêu Dương đánh giá thì Tiêu Dương vẫn chỉ nói ra mấy chữ đó.
Bức tranh này đáng xé.
Nghĩa là hắn đánh giá bức tranh này cũng giống hệt bức tranh trước, không đáng một đồng.
Có điều, không thể đánh đồng chủ nhân của bức tranh kia và bức tranh này được.
Khuôn mặt tươi cười của Thủy lão gia cứng lại, dần dần, đôi mắt hiện lên ánh sáng lạnh lẽo rồi biến mất. Nhìn Tiêu Dương, khuôn mặt ông lão mang theo vài phần giận dữ, có điều lại không phát tác, mà chỉ nhẹ nhàng nói:
- Tiêu Dương, ta vốn dĩ còn rất tán thưởng cậu, không ngờ, cậu chỉ là một tên nói năng lung tung. Điều này quả thật khiến ta thất vọng.
Trên lĩnh vực vẽ tranh, tuy Thủy lão gia không tự xưng là độc nhất vô nhị, có điều, chưa ai dám dùng lời bình thấp kém như vậy để nói về tác phẩm của ông. Điều này đối với Thủy lão gia mà nói, chẳng khác gì sự nhục nhã.
Thử hỏi, một tác gia nổi tiếng được sùng bái, đưa tác phẩm của mình ra để người ta thưởng thức, lại bị nói rằng nó chẳng đáng một đồng, cho dù là ai đi nữa cũng khó lòng chấp nhận, Thủy lão gia cũng không phải là ngoại lệ, nên giọng nói vừa rồi của ông đã mang theo vài phần tức giận.
- Ông nội...
Thủy Ngưng Quân thấy vậy, không kìm được mà mở miệng, còn vội vàng liếc mắt ra hiệu với Tiêu Dương.
Nhưng sắc mặt Tiêu Dương vẫn bình tĩnh như thường, khẽ nhếch khóe miệng, hơi cười:
- Chỉ vì một lời phê bình mà tức giận, không chấp nhận được việc bị người ta đả kích dù chỉ là chút xíu, lão tiên sinh, điều tôi muốn nói là, tôi cũng rất thất vọng.
Sau khi dứt lời, Tiêu Dương trực tiếp vung tay áo, quay người trở về.
Không nói thêm gì nữa.
- Ầy, Tiêu Dương!
Thủy Ngưng Quân quýnh lên, vội vàng nhìn về hắn.
- Đứng lại.
Lúc này, Thủy lão tiên sinh híp mắt, nhìn bóng lưng Tiêu Dương, nói chầm chậm:
- Người trẻ tuổi, tự tin là chuyện tốt; có điều, tự tin quá hóa tự phụ, cả đời không an ổn.
Tiêu Dương khẽ nhếch khóe miệng, quay đầu lại:
- Đáng tiếc, đạo lý này, tuy ngài có thể nói ra, nhưng chính mình lại không làm được.
- Nhóc con, mày cũng quá ngông cuồng rồi đó!
Có người không kìm lòng được quát lớn.
Tiêu Dương lắc đầu, bình tĩnh quét mắt về phía trước:
- Rốt cuộc là tôi ngông cuồng hay thực sự có năng lực, rồi sẽ có lúc được chứng minh thôi.
Tiêu Dương nhếch miệng cười, liếc Thủy lão gia:
- Tôi dám đảm bảo, chẳng bao lâu nữa, ngài sẽ đích thân cầm bức tranh này tới tìm tôi, tới lúc đó, tôi sẽ đánh giá lại bức tranh này cho ngài.
Giọng nói chẳng có ý thu liễm, sắc mặt tự tin, tựa như trên đời này chẳng ai bằng hắn vậy.
Sắc mặt Thủy lão gia tối sầm lại, thiện cảm với Tiêu Dương cũng bay biến đâu sạch, giờ ông chỉ thấy ghét hắn ghê gớm. Từ trước tới giờ, chưa ai dám nói như vậy, cũng không có tư cách nói như thế trước mặt ông.
Chỉ là một thanh niên mới mọc lông, cho dù tài năng đầy mình thì khả năng vẽ vời có thể đạt tới mức nào chứ? Ỷ vào chút thiên phú nhỏ nhoi của mình mà đã tự cao tự đại không coi ai ra gì, điều này, khiến Thủy lão gia cực kỳ khinh thường.
Ông đã gặp nhiều thiên tài rồi, mà thiên tài rớt đài, ông còn gặp nhiều hơn.
“Thương Trọng Vĩnh” trong lịch sử chính là ví dụ điển hình nhất.
- Niệm tình cậu đã cứu Quân Nhi khi ở Minh Châu, chuyện hôm nay, tôi sẽ không tính toán với cậu.
Thủy lão gia khoát tay nói, giọng nói hơi giận, lạnh lùng như băng:
- Tiễn khách.
Thấy vậy, Thủy Ngưng Quân đứng cạnh không biết phải làm sao mới được.
Vốn dĩ cô tưởng mình giới thiệu Tiêu Dương với ông nội, dựa vào năng lực của Tiêu Dương, nhất định sẽ được ông nội tán thưởng. Nhưng không ngờ mọi chuyện lại diễn ra theo chiều hướng này.
Chuyện này khiến Thủy Ngưng Quân chẳng biết phải làm sao luôn.
Chỉ đành trơ mắt nhìn bóng lưng Tiêu Dương dần khuất, hai anh em Mai Bộ Tướng lập tức bước theo ra ngoài.
- Ông nội...
Lúc này Thủy Ngưng Quân ôm lấy cánh tay Thủy lão gia, nhăn mày bĩu môi nói:
- Sao ông lại đuổi Tiêu Dương đi chứ?
- ...
Thủy lão gia nhìn cháu gái mê trai nhà mình, cơ mặt không khỏi giật giật vài cái. Rõ ràng chính Tiêu Dương vung tay áo bỏ đi trước, thế mà trong mắt cháu gái, nó lại thành ông đuổi Tiêu Dương đi.
Có điều, hôm nay Tiêu Dương “mạo phạm” Thủy lão gia, Thủy lão gia cho rằng, dù ông có thực sự đuổi hắn ra khỏi cửa cũng đáng.
- Còn trẻ tuổi, tuy rằng thiên phú không tồi, nhưng chưa từng chịu thất bại gì, kiêu ngạo quá rồi.
Thủy lão gia cẩn thận từng chút cất bức tranh mình vẽ đi, đồng thời tự thầm nói một câu.
- Ông nội, hay là Tiêu Dương thật sự nhìn ra chút lỗi lầm nho nhỏ trong bức tranh của ông thì sao ạ?
Thủy Ngưng Quân không khỏi nhẹ giọng thoáng thăm dò một chút.
- Không có chuyện đó.
Thủy lão gia trả lời đầy tự tin, rồi như nghĩ tới gì đó, lập tức nghiêng mặt nhìn Thủy Ngưng Quân:
- Quân Nhi, chẳng lẽ cháu tin lời Tiêu Dương nói hả?
Thủy Ngưng Quân ngẩn ra.
Trước nay cô vô cùng hâm mộ những bức tranh của ông nội, nếu như hôm nay có ai đánh giá như vậy về ông nội, chỉ e Thủy Ngưng Quân đã trở mặt với người ta rồi. Nhưng mà, nếu là lời nói phát ra từ miệng Tiêu Dương, cô tin tưởng không chút lý do.
Bởi vì cô đã từng tận mắt chứng kiến sự lợi hại của Tiêu Dương rồi!
Thủy Ngưng Quân nghĩ ngợi, bỗng nhiên nâng mắt, nhẹ nhàng nở nụ cười:
- Ông nội, có khi nào đúng như lời Tiêu Dương nói, rồi sẽ có ngày ông đích thân cầm bức tranh này tới lãnh giáo người ta không?
- Nói bậy.