Hộ Hoa Trạng Nguyên Ở Đô Thị

Chương 518: Bức tranh này đáng xé! (1)

Chương Trước Chương Tiếp

Lúc này Tiêu Dương dường như không nghe thấy người bên cạnh nói gì, trong lòng thầm hối hận, vừa rồi sao hắn không nhanh chân xông vào cơ chứ? Giờ thì tốt rồi, bên trong chẳng có âm thanh nào, hắn cũng không tiện phá cửa xông vào.

Người con trai đứng bên cạnh nhìn Tiêu Dương với vẻ hơi hơi nghi ngờ. Lát sau, thấy hắn vẫn chưa để ý tới mình, giọng y nói không khỏi lớn hơn vài phần:

- Tiêu thần y.

Tiêu Dương liếc mắt liếc người bên cạnh một chút, bình tĩnh hỏi:

- Có chuyện gì?

Tấm giấy mời màu vàng kim lại được đưa tới trước mặt Tiêu Dương.

- Có người mời Tiêu thần y tới nhà một chuyến.

- Mời tôi?

Tiêu Dương hơi cau mày, thế mà lại có người chính thức gửi thư mời cho hắn hả? Hắn nghi ngờ cầm lấy giấy mời mạ vàng, liếc mắt nhìn qua, chữ viết xinh đẹp tựa như rồng bay phượng múa, vô cùng xuất sắc.

- Là cô ấy?

Trong đầu Tiêu Dương lập tức hiện lên một bóng dáng xinh đẹp…

Thân hình cao gầy được bao bọc bằng hơi thở cao quý, cả người tựa như tỏa ra ánh hào quang, trên cánh tay trắng nõn đeo một chiếc lắc tay vàng ròng.

Thủy đại minh tinh, Thủy Ngưng Quân.

Tiêu Dương vừa nhìn một cái là đã nhận ra chữ của cô ấy, tài năng văn chương của cô ấy, không thua kém khả năng ca hát chút nào hết.

Im lặng hồi lâu, Tiêu Dương liếc mắt nhìn thoáng qua Quân Thiết Anh trong phòng, nói:

- Đại tiểu thư, tôi có chuyện phải ra ngoài một chuyến, cô nhớ nghỉ ngơi thật tốt nhé.

- Được.

Quân Thiết Anh đáp khẽ.

Tiêu Dương quay người rời khỏi Nhà họ Quân. Cửa lớn của Nhà họ Quân, một chiếc Mercedes đang đỗ.

Bên cạnh chiếc xe là hai người bạn cũ.

Anh em Mai Bộ Tướng và Mai Hương.

- Tiêu Dương.

Thấy Tiêu Dương đi ra, khuôn mặt Mai Bộ Tướng lập tức hiện lên tia vui vẻ, bước lên đón hắn, cười ha ha, ánh mắt có vài phần sùng bái:

- Tiêu Dương, cái tên này bây giờ danh chấn thủ đô đó nhé.

Mai Hương cũng cười cười:

- Hiện giờ ở Bắc Kinh không ai không biết một vị tuyệt thế thần y đã xuất hiện trong cuộc họp Nhà họ Quân.

Tiêu Dương cười cười lắc đầu, ba người bước lên xe, chiếc xe khởi đồng rồi rời đi…

- Đúng rồi, trong khoảng thời gian này, sát thủ không xuất hiện nữa à?

Tiêu Dương hỏi một tiếng.

Lông mày Mai Bộ Tướng khẽ nhăn lại:

- Lại xuất hiện, hơn nữa, không chỉ một lần. Có điều, gần như tiểu thư không hề xuất hiện trong trang viên, cơ hội ra tay của bọn chúng không nhiều lắm, hơn nữa lần nào cũng bị giết sạch.

- Không ngờ gia tộc Cát Điền cứ nhất nhất muốn mạng của Thủy Ngưng Quân.

Tiêu Dương khẽ nhướn mày, nhếch khóe miệng:

- Có điều, hẳn là bọn chúng vẫn đang đợi một người ra tay.

- Sát thủ “Trường Bào”?

Mai Bộ Tướng khẽ giật mình, rồi không khỏi nở nụ cười:

- Chỉ e, bọn chúng có nằm mơ cũng không ngờ, sát thủ “Trường Bào” đã chết trong tay cậu rồi.

- Mai đại ca

Lúc này Tiêu Dương nghiêm mặt nói:

- Cái chết của sát thủ “Trường Bào”…

- Cậu yên tâm đi, bọn tôi chưa từng nhắc tới chuyện này với bất cứ ai, kể cả lão gia.

Tiêu Dương gật gật đầu.

- Mấy ngày nay, Bắc Kinh có loan tin sát thủ “Trường Bào” đã xuất hiện…

Ánh mắt Mai Hương không khỏi nhìn thẳng vào Tiêu Dương, tựa như đã đoán được gì đó. Tiêu Dương lại khoát khoát tay, khẽ cười nói:

- Tôi chẳng qua chỉ là một bảo vệ mà thôi, không có năng lực giả mạo sát thủ “Trường Bào” đâu.

Anh em hai người cùng nhếch miệng cười.

Không có năng lực ấy?

Hai người bọn họ đã tận mắt chứng kiến sát thủ “Trường Bào” chết dưới tay “Nhất dương chỉ” của Tiêu Dương đó nhé. Trong mắt hai an hem bọn họ, thực lực của Tiêu Dương quả thật có thể dùng cao thâm khó lường để hình dung.

Chiếc xe chạy khoảng mười phút, bỗng nhiên quẹo một cái rồi đi thẳng khoảng trăm mét nữa. Một biệt thự nhà vườn với diện tích rộng lớn xuất hiện trong tầm mắt…

- Gần thế à?

Tiêu Dương lại hơi ngạc nhiên, ánh mắt không khỏi đánh giá kĩ phía trước, có một đám quân nhân được trang bị đầy đủ vũ trang đứng thẳng tắp trước cổng.

- Khoảng thời gian này khá nhạy cảm nên tuyến canh gác phòng thủ của Nhà họ Thủy cũng nghiêm ngặt hơn bình thường rất nhiều.

Dường như Mai Bộ Tướng thấy Tiêu Dương thắc mắc, lập tức lên tiếng giải thích:

- Lão gia của tụi tôi tuy không theo chính trị, nhưng ba đứa con đều ở trong quân đội, hơn nữa quân hàm hiện giờ không hề thấp, cho nên việc tạm thời điều động một bộ phận quân đội tới bảo vệ Nhà họ Thủy cũng không có gì lạ.

Chiếc xe từ từ dừng lại, sau khi mai Bộ Tướng mở cửa kính xe ra thì quân nhân canh gác lập tức cho qua. Chiếc xe tiến thẳng vào trong, cảnh sắc chung quanh được trang trí vô cùng thoải mái dễ chịu. Điều khiến Tiêu Dương hơi kinh ngạc là, cứ cách một đoạn lại có một bức tranh thủy mặc được treo bày ở vị trí tương ứng, khiến cảnh quan càng thêm đặc sắc.

- Những bức này đều do lão gia của tụi tôi vẽ.

Mai Hương cười nói:

- Nếu ở bên ngoài thì đám tranh này có giá trị ngàn vàng đấy.

Tiêu Dương đánh giá vài lần, lát sau cũng hơi gật đầu:

- Tài năng vẽ thủy mặc của Thủy lão gia quả thực đã ở cảnh giới cực cao.

- Tất nhiên rồi.

Ánh mắt Mai Hương có vài phần kính nể:

- Lão gia của tụi tôi nằm trong Ngũ Tinh danh gia của Liên minh Viêm Hoàng Thư Họa đó. Được trao cho danh hiệu này, khắp cả liên minh cũng không vượt quá mười người đâu.

- Liên Minh Thư Họa?

Tiêu Dương hơi ngẩn ra, rồi lập tức hứng thú, dò hỏi:

- Thủy lão gia nhà mấy người là người trong liên minh Viêm Hoàng Thư Họa?

- Không chỉ có lão gia nhà này, nói chính xác thì nhà họ Thủy chính là một bộ phận của Liên minh Viêm Hoàng Thư Họa.

Mai Hương mở miệng đáp:

Chương Trước Chương Tiếp

Combo 100 lượt đọc giảm 30%👉
Combo Full lượt đọc giảm 41%👉

Thành viên bố cáo️🏆️

🔊️Bình luận (0) - 🎫Đề cử (0)