Hộ Hoa Trạng Nguyên Ở Đô Thị

Chương 517: Được anh ôm, ngủ một giấc! (2)

Chương Trước Chương Tiếp

- Con đã phái tất cả tai mắt của Nhà họ Thẩm đi điều tra rồi, chỉ cần sát thủ “Trường Bào” vẫn còn ở thủ đô, cho dù đào ba thước đất lên, cũng phải tìm cho ra!

- Sợ nhất là chưa tìm được sát thủ “Trường Bào”, Nhà họ Thẩm đã không còn nữa rồi.

Cả người Thẩm Băng Sơn lạnh toát như đang ở giữa đông.

Thôi Đồng chết, ông ta không dám giấu diếm một giây phút nào.

Sau khi liên lạc với Bình tiền bối, sự tức giận của đối phương còn sôi trào hơn cả tưởng tượng của ông ta gấp nhiều lần! Hơn nữa, còn nói thẳng luôn, vị Bình tiền bối kia sáng sớm ngày mai sẽ tới Nhà họ Thẩm. Đến lúc cho, nếu Nhà họ Thẩm không cho người ta lời giải thích thì chỉ còn nước nhận lấy lửa giận của người ta mà thôi!

- Dốc hết sức điều tra!

Thẩm Băng Sơn nghiến răng nghiến lợi:

- Không được buông tha bất cứ kẻ khả nghi nào.

- Băng Sơn…

Mã Tĩnh Mỹ ở bên cạnh mở miệng:

- Xem tình hình hỏa hoạn ở hiện trường, mặc dù có vài cái xác bị thiêu khô không nhận ra được gì, nhưng trong phòng lại thiếu mất hai người! Em nghi ngờ, sau khi sát thủ Trường Bào giết chết con chúng ta còn mang theo hai người khác! Mà hai người kia, chính là anh em của Tiêu Dương!

- Tiêu Dương!

Lúc này Thẩm Phi Văn cũng căm hận nói:

- Hắn chính là kẻ tình nghi lớn nhất.

- Tra hết!

Thẩm Băng Sơn lạnh giọng nói:

- Trừ sát thủ “Trường Bào ra”, tra rõ tung tích của hai người mất tích kia luôn, cho dù không phải là Tiêu Dương, chỉ cần tìm thấy hai người kia thì sẽ có cơ hội tìm hiểu rõ ngọn ngành, tìm ra tung tích của “Trường Bào”.

- Cho dù không phải…

Sát ý trong mắt Thẩm Băng Sơn dâng cao:

- Thà giết lầm còn hơn bỏ sót!

….

Nhà họ Thẩm bên kia đang nước sôi lửa bỏng, trước Túy Vũ Hiên của Nhà họ Quân lại thảnh thơi nhàn hạ, chơi đùa cùng gió. Từng cánh hoa chao liệng từ tay Quân Thiết Anh xuống hồ nước, khiến đàn cá tung tăng đuổi theo.

Tiếng cười vui vẻ trong trẻo như âm thanh giòn vang của chuông bạc.

Tâm trạng Quân Thiết Anh nhẹ nhõm thoải mái trước nay chưa từng có.

- Thời gian cũng hòm hòm rồi.

Tiêu Dương nhìn đồng hồ, đột ngột nói nhỏ:

- Đại tiểu thư, thuốc hồi phục lúc trước đã phát huy kha khá công hiệu, bây giờ cô có thể thử đứng lên đi lại một chút.

Nghe vậy, đôi mắt của Quân Thiết Anh càng thêm vui sướng, không thể đè nén nổi sự kích động này.

Đứng lên đi lại là chuyện hạnh phúc mức nào chứ?

Hai chân quả thật đã có lực hơn lúc đầu rất nhiều, nhanh chóng nhẹ nhàng chạm đất. Tiêu Dương vươn tay bắt lấy tay Quân Thiết Anh, hơi dùng chút sức, Quân Thiết Anh lập tức đứng dậy được.

- Không tồi.

Tiêu Dương mỉm cười gật đầu.

Lúc này hai chân Quân Thiết Anh vẫn có chút run rẩy…

- Đi vài bước nào…

Bước chân nhẹ nhàng di chuyển cực kỳ chậm chạp, có điều, hai người cực kỳ kiên nhẫn.

Lúc bắt đầu, Tiêu Dương còn dùng tay dìu Quân Thiết Anh, nhưng dần dần, hắn từ từ buông tay, Quân Thiết Anh giống hệt như một bé con mới học đi, lẫm chẫm bước từng bước…

Sự kích động trong mắt càng ngày càng nhiều hơn, bước từng bước, về phía cửa phòng.

Mình có thể bước đi!

Giây phút này, cảm giác kích động không thể dùng từ ngữ nào để hình dung, còn không chân thực hơn cả nằm mơ.

Khoảng cách ngắn ngủi vài mét mà Quân Thiết Anh dùng hết gần mười phút đồng hồ mới đi hết, cuối cùng cũng bước tới trước cửa, mồ hôi đầm đìa. Tựa nhẹ lên cửa, cô quay người, đôi mắt tràn ngập vui sướng, nhìn Tiêu Dương:

- Tôi thành công rồi!

Tiêu Dương mỉm cười cất bước tiến lên, ánh mắt không rời Quân Thiết Anh, có hơi chút thất thần.

Ánh chiều tà nhẹ chiếu xuống, thêu lên màu vàng ưu nhã trên chiếc váy trắng, dung nhan tuyệt mỹ mà trong trẻo, núm đồng tiền xinh xắn duyên dáng, thân mình mềm mại tựa lên cửa phòng mang hơi hướng cổ điển, tựa như tiên nữ ngoái đầu nhìn hắn với ánh mắt trông mong. Tư thế xinh đẹp vô cùng, váy trắng bồng bềnh, tựa như tiên nữ giáng trần.

Tiêu Dương ngẩn người hồi lâu, Quân Thiết Anh lại nhìn Tiêu Dương, ánh mắt hắn sáng ngời, vội bước qua.

- Cảm ơn anh.

Giọng nói nhẹ nhàng của Quân Thiết Anh vang lên. Bỗng nhiên cô ngước mặt lên nhìn Tiêu Dương:

- Tiêu Dương, anh có nguyện vọng gì muốn thực hiện nhất không?

- Ôm lấy cô, ngủ một giấc.

Tiêu Dương buột miệng thốt lên, sau đó vội vàng bịt chặt miệng lại, ngượng cười nhìn thoáng qua đại tiểu thư đang đứng trước mặt, không cẩn thận phụt luôn lời đang nghĩ trong lòng ra mất rồi, có điều, Tiêu Dương lại vội vàng giải thích”

- Khụ, chỉ đơn giản là ngủ cùng một giấc thôi.

Càng bôi càng đen.



Quân Thiết Anh liếc Tiêu Dương một cái.

- Đại tiểu thư, cô thì sao?

Tiêu Dương vội vàng đánh lạc hướng để xóa tan sự xấu hổ:

- Sau khi đứng lên được, nguyện vọng cô muốn thực hiện nhất là gì.

Ánh mắt Quân Thiết Anh khẽ động, tựa như dòng nước ấm áp lướt qua trái tim Tiêu Dương. Giọng nói êm ái, cười như không cười nhìn Tiêu Dương.

- Được anh ôm, ngủ một giấc.

Cô vừa dứt lời, Quân Thiết Anh đã vội vàng đẩy cửa ra, bước nhẹ vào rồi giơ tay đóng cửa lại.

Để lại Tiêu trạng nguyên đang ngây người ngoài cửa.

Nửa ngày sau…

Con mắt hắn trợn trắng, vội vàng gõ cửa, vẻ mặt lo lắng:

- Đại tiểu thư, chuyện này… lời này phải nói rõ ràng một chút.

- Đại tiểu thư, ôi, đại tiểu thư ơi!

Thời điểm Tiêu trạng nguyên đang hô hào lớn tiếng, một bóng người vội vã chạy tới, anm hơi nghi hoặc nhìn thoáng qua Tiêu thần y lúc này đang ghé người vào cửa phòng. Dừng lại một chút, người nọ cầm phong thư trên tay đưa tới:

- Tiêu thần y, có người mời cậu tới nhà gặp mặt.

Chương Trước Chương Tiếp

Combo 100 lượt đọc giảm 30%👉
Combo Full lượt đọc giảm 41%👉

Thành viên bố cáo️🏆️

🔊️Bình luận (0) - 🎫Đề cử (0)