Bóng dáng Tiêu Dương nhanh chóng biến mất khỏi tầm mắt Đơn Mộng Nhi.
Đơn Mộng Nhi dần thu lại nụ cười, ánh mắt lóe lên vẻ phức tạp, có chút lạnh lẽo.
Lời Đơn Mộng Nhi nói với Tiêu Dương, nửa thật nửa giả.
Sau khi Tiêu Dương thể hiện y thuật vô cùng kỳ diệu của mình, trong lòng cô ả đã có ý nghĩ này, quả thật cần Tiêu Dương đi cứu người, nhưng mà, dựa vào tính cách của Đơn Mộng Nhi, làm gì có chuyện để Tiêu Dương được lợi.
- Manh mối?
Đơn Mộng Nhi nhếch khóe miệng, tự nói với mình:
- Trong tay tôi quả thật có một manh mối có thể chứng minh thân phận của đứa mồ côi kia, có điều… cho anh ấy hả?
Ánh mắt cô ả lóe lên tia sáng “ngọc tỷ truyền quốc…”
Cho dù là ai, cũng sẽ rung động trước nó, Đơn Mộng Nhi cũng không ngoại lệ.
Tiêu Dương trực tiếp trở về Nhà họ Quân, lúc này hẳn là cuộc họp Nhà họ Quân đã kết thúc, hắn bước vào cửa rồi về Túy Vũ Hiên, trên đường có không ít ánh mắt dòm ngó hắn. Mãi tới khi Tiêu Dương biến mất sau cây cầu dẫn tới Túy Vũ hiên mới dừng.
- Không ngờ trên đời này còn có người có y thuật thần kỳ đến vậy.
- Đáng tiếc, người này quá kiêu ngạo thanh cao, dám đắc tội với Tam trưởng lão, chết mới hết tội.
- Đúng vậy, hiện giờ còn dám công khai ở lại Nhà họ Quân, chẳng lẽ không sợ bị Tam trưởng lão xử lý hả?
Tiếng xì xào dần biến mất, Tiêu Dương đẩy cửa hướng về phía phòng bếp, nhanh chóng lấy thuốc ra, chia rõ số lượng rồi nổi lửa đun thuốc.
Khoảng một giờ sau.
Tiêu Dương mở hộp Thất diệp huyết hãn thảo ra.
Cả gốc Thất diệp huyết hãn thảo, hiện giờ vẫn còn bốn chiếc lá. Tác dụng của nó quả thực quá kinh khủng, điều trị hai chân cho Quân Thiết Anh không cần phải dùng hết bọn chúng. Hắn lấy một ít lá nghiền thành phấn rồi gảy nhẹ vào trong nồi thuốc, không khí lập tức bốc lên một mùi hương cực kỳ gay mũi, lát sau, hương vị ấy biến mất không chút dấu vết.
Sau khi đổ thuốc ra bát, Tiêu Dương cầm bát tiến thẳng về phía giường nằm.
Lúc này, Quân Thiết Anh cũng chầm chậm tỉnh lại, mở mặt ra, thấy Tiêu Dương mỉm cười nhìn mình, cô lập tức lật người ngồi dậy…
- Đại tiểu thư.
Tiêu Dương mỉm cười ngồi xuống bên cạnh:
- Nào, nhân lúc thuốc còn nóng hãy uống đi.
Quân Thiết Anh cầm chén, Tiêu Dương nhìn Quân Thiết Anh uống thuốc xong, im lặng hồi lâu, hình như đang do dự, lát sau, hắn không kìm được mà mở miệng:
- Đại tiểu thư, tôi muốn hỏi một chuyện.
- Anh hỏi đi.
- Chân của cô từ khi sinh ra đã bị tật ư?
Tiêu Dương hỏi.
Quân Thiết Anh ngẩn ra, đôi mắt nhìn Tiêu Dương với vẻ khó hiểu, gật gật đầu.
Lông mày Tiêu Dương khẽ cau lại, thở dài một hơi:
- Đại tiểu thư, thực ra, hai chân của cô, căn bản không phải bị bệnh!
- Gì cơ?
Quân Thiết Anh ngạc nhiên.
- Là trúng độc.
Tiêu Dương nhấn mạnh từng chữ, rồi nghiêm mặt nói:
- Từ lần đầu tiên kiểm tra cho cô, tôi đã nghi ngờ, có điều mãi về sau mới có thể phán đoán chính xác. Từ khi cô còn rất nhỏ, hai chân cô đã bị người ta hạ độc, có điều, loại độc này cực kỳ kỳ lạ, chỉ tập trung ở hai chân, vô cùng kì lạ.
- Chẳng trách… Cho dù cha thử cách gì đi chăng nữa, đều không chữa khỏi được.
Quân Thiết Anh nhíu mày, bỗng nhiên chấn động:
- Trúng độc? Chẳng lẽ mẹ của tôi…
Sắc mặt Quân Thiết Anh thay đổi.
Khi sinh Quân Thiết Anh, mẹ cô vì khó sinh mà chết!
Mà Quân Thiết Anh, lại mắc bệnh liệt hai chân…
Tất cả những điều này, tựa như đã nói rõ một sự thật, chỉ e là, mẹ của Quân Thiết Anh, tuyệt đối không phải chết vì khó sinh như đã nói. Mọi chuyện, có lẽ còn có uẩn khúc.
Tiêu Dương vỗ nhẹ bả vai Quân Thiết Anh, an ủi cô:
- Đừng nghĩ nhiều quá, nếu thật sự có hung thủ đứng phía sau, rồi sẽ có ngày giấu đầu lòi đuôi thôi.
Đợi Quân Thiết Anh uống thuốc xong, Tiêu Dương ôm cô đặt lên xe lăn, đẩy lên cầu nhỏ.
Lúc này khoảng bốn giờ chiều, ánh hoàng hôn chiếu xuống hồ nước, mặt nước lấp lánh ánh chiều tà.
Bên cạnh cầu nhỏ, phong cảnh như vẽ.
Hai màu áo trắng tung bay trong gió.
Hít một hơi thật sâu, trong phổi tràn đầy không khí tươi mới, giây phút này, cảnh tượng trước mắt, đẹp tới mức như chưa từng thấy trước đây.
Cùng những người khác nhau ngắm cảnh, cảnh sắc ta ngắm nhìn cũng khác biệt rất nhiều.
Hai người cùng trò chuyện với gió nhẹ.
Lúc này, có một cảnh tượng, khác hoàn toàn với nơi cạnh cây cầu nhỏ.
Phòng khách lớn, Nhà họ Thẩm.
Tất cả mọi người không dám hít thở mạnh, cả không gian rộng lớn im lặng tới đáng sợ, sự lạnh lẽo tràn ngập khắp không khí.
Sắc mặt Thẩm Băng Sơn lạnh lùng ngồi trên ghế gia chủ. Lúc này, trên mặt đất trước mặt ông ta, một cái xác cứng ngắc nằm đó, hai mắt trợn trừng, chết không nhắm mắt.
Giữa trán giàn dụa máu tươi.
Thẩm Băng Sơn đã kiểm tra miệng viết thương rồi.
- Cao thủ dùng kiếm! Hơn nữa, đó không phải là kiếm pháp của Nhà họ Quân.
Hồi lâu sau, giọng nói lạnh lùng như băng của Thẩm Băng Sơn vang lên:
- Thực lực của Thôi Đồng, trung kỳ Thực khí nhất vân, có thể giết y chỉ bằng một kiếm, Tiêu Dương tuyệt đối không làm được.
- Cha à, xem ra, hung thủ chính là sát thủ “Trường Bào” rồi.
Thẩm Phi Văn trầm giọng nói:
- Chỉ có sát thủ giỏi như vậy, mới có thể xuống một kiếm nhanh chóng chuẩn xác như vậy thôi.
- Sát thủ “Trường Bào”!
Đôi mắt Thẩm Băng Sơn lóe lên tia hận thù:
- Rốt cuộc là sát thủ ai mời tới mà nhất định phải đuổi tận giết tuyệt Nhà họ Thẩm ta như vậy!
- Chỉ cần tìm được sát thủ “Trường Bào”, mọi chuyện đều sẽ được giải quyết.