Hộ Hoa Trạng Nguyên Ở Đô Thị

Chương 515: Giao dịch! (2)

Chương Trước Chương Tiếp

- Cô tìm tôi có việc gì?

- Tôi vẫn chưa giới thiệu về mình mà.

Đơn Mộng Nhi nhẹ nhàng vươn tay phải thoạt nhìn mềm mại không xương ra, vươn tới trước mặt Tiêu Dương:

- Tôi tên là Đơn Mộng Nhi.

Người ta có câu không ai đánh người đang cười.

Tiêu Dương không hề biết Đơn Mộng Nhi chính là người đã đánh Chu Mạt rồi ném cậu ta trở lại nhà họ Quân, vì vậy, xuất phát từ phép lịch sự, hắn vươn tay khẽ nắm lấy lòng bàn tay Đơn Mộng Nhi, đáp:

- Tiêu Dương.

Lời ít ý nhiều.

Đơn Mộng Nhi hé miệng cười khẽ:

- Tiêu Dương, Tiêu Dương, trong cuộc họp của nhà họ Quân, danh tiếng của anh đã bay xa rồi, không cần giới thiệu thì có khi cả thủ đô cũng chẳng có mấy người không biết anh.

Tiêu Dương khẽ cau mày, chẳng hiểu sao cô gái này lại theo dõi hắn lâu như vậy, sau khi đi ra thì lại nói những lời vớ vẩn không cần thiết, đâm ra Tiêu Dương không biết mục đích của cô ả là gì.

Có điều, Tiêu Dương không có tâm trạng dông dài với Đơn Mộng Nhi. Tuy rằng cô gái trước mặt cũng đẹp, nói chính xác còn là một cô gái rất đẹp. Cơ mà, có đôi khi, bọ cạp độc cũng rất đẹp. Tiêu Dương thích mỹ nữ, nhưng chưa tới mức độ nhìn thấy mỹ nữ là mụ mị đầu óc, nhất là khi hắn chẳng có chút cảm tình gì với cô Đơn Mộng Nhi trước mặt này…

- Nói đi, có chuyện gì?

Nên hắn trực tiếp hỏi.

Đơn Mộng Nhi khẽ bĩu môi, dậm dậm chân, giọng nói mang theo vẻ nũng nịu:

- Tiêu thần y, chẳng lẽ anh ghét nhìn thấy tôi đến vậy sao.

Cô ả vừa dứt lời, Tiêu Dương trực tiếp xách túi thuốc lướt qua người cô ta, đi thẳng lên trước luôn…

….

Đơn Mộng Nhi không khỏi nhăn mày, chưa gặp tên đàn ông nào không hiểu phong tình như vậy!

Cô ả thầm hừ một tiếng rồi vội vàng đuổi theo, kéo kéo cánh tay hắn:

- Tiêu thần y, tôi tìm anh có chuyện quan trọng thật mà, anh dừng lại trước đã.

- Có gì thì vừa đi vừa nói.

Tiêu Dương còn phải nhanh chóng trở về đun thuốc. Hắn tự nhận mình là một người đàn ông tốt, cho nên Tiêu Dương quyết tâm phải bỏ qua đám “hoa dại” ven đường.

- Anh…

Đơn Mộng Nhi vội vàng dùng lực, nắm chặt lấy cánh tay Tiêu Dương.

Tiêu Dương dừng lại, nhíu mày nhìn Đơn Mộng Nhi:

- Cô gái à, cô rốt cuộc muốn sao hả?

- Tôi muốn mời anh tới cứu một người.

Đơn Mộng Nhi nhìn chằm chằm Tiêu Dương, mở miệng.

Nghe vậy, Tiêu Dương ngẩn ra, hồi lâu sau, hơi mỉm cười lắc đầu:

- Có bệnh có thể đi khám bác sĩ, cần gì phải tìm tôi?

- Nếu đám lang băm kia có thể chữa khỏi thì tôi tới xin anh làm gì chứ?

Đôi mắt Đơn Mộng Nhi lấp lánh nước, khẽ cắn bờ môi đỏ mọng:

- Tiêu thần y, người đó vô cùng quan trọng với tôi, xin anh đấy, anh nhất định phải giúp tôi. Tôi có thể trả anh bất cứ giá nào.

Tiêu Dương nhướn mày, lắc đầu:

- Cô gái à, tôi nghĩ cô đã tìm nhầm người rồi, tôi đâu làm nghề bác sĩ, cũng sẽ không khám bệnh cho người khác một cách tùy tiện.

Bụp!

Lúc này, bỗng nhiên Đơn Mộng Nhi quỳ xuống trước mặt Tiêu Dương, giọng nói mang theo tiếng nức nở:

- Tiêu thần y, nếu anh không đồng ý với tôi, tôi sẽ quỳ ở đây không đứng lên.

Đơn Mộng Nhi quỳ xuống khiến Tiêu Dương giật cả mình, vội vàng vươn tay đỡ cô ả dậy, hắn không tự dưng nhận cái quỳ lạy của người ta làm gì cả.

- Cô gái à, có gì từ từ nói.

Tiêu Dương lắc đầu thở dài, hồi lâu sau hắn dò hỏi:

- Cô muốn cứu ai? Người đó mắc bệnh gì?

- Anh đồng ý rồi?

Đơn Mộng Nhi mở to hai mắt.

Tiêu Dương lắc đầu:

- Cô trả lời tôi trước đã.

- Là ông nội của tôi.

Đơn Mộng Nhi vội vàng trả lời:

- Ông không phải bị bệnh, mà là bị thương! Vết thương cũ từ nhiều năm trước có di chứng.

- Bị thương?

Tiêu Dương nhíu mày.

Đơn Mộng Nhi gật đầu, thấy Tiêu Dương lâm vào im lặng, cô ả lập tức mở miệng nói tiếp:

- Tôi biết, bây giờ anh đang điều tra một vụ án vô cùng quan trọng, nếu như anh giúp tôi chữa khỏi cho ông nội, tôi sẽ cung cấp một manh mối quan trọng cho anh!

Vừa dứt lời, Tiêu Dương lập tức chấn động, ánh mắt lóe lên tia sáng, nhìn chằm chằm Đơn Mộng Nhi:

- Cô rốt cuộc là ai?

Sắc mặt Đơn Mộng Nhi hơi khó xử, mở miệng đáp:

- Tiêu thần y, thân phận của tôi, tôi nghĩ, đợi tới lúc anh gặp ông nội tôi rồi, sau khi được ông cho phép, tôi sẽ nói cho anh biết. Xin anh hãy tin tưởng tôi, nếu di chứng của ông nội tôi có thể khỏi hoàn toàn, manh mối tôi nắm trong tay có thể giúp anh… tìm được đứa trẻ mồ côi giáo sư để lại mười lăm năm trước.

Câu cuối cùng vừa dứt, Tiêu Dương hoàn toàn tin tưởng Đơn Mộng Nhi có sự hiểu biết nhất định về vụ án này. Đương nhiên, có phải trong tay cô ta có manh mối thật sự hay không, chẳng ai biết cả.

Trầm ngâm hồi lâu, Tiêu Dương giương mắt nhìn chằm chằm Đơn Mộng Nhi:

- Thời gian, địa điểm.

Hắn đã quyết định nhận giao dịch này.

Nghe vậy, Đơn Mộng Nhi mừng rơn, sắc mặt rõ vẻ hưng phấn vui sướng:

- Cảm ơn anh! Tiêu thần y! Ông nội của tôi đang ở Minh Châu, chỉ cần anh quay về Minh Châu, lúc nào cũng có thể đi chữa trị cho ông cả.

- Được.

Tiêu Dương nghiêm mặt gật đầu, không nói thêm gì nữa, đi thẳng về phía trước.

Đứng cạnh cô ả này, Tiêu Dương cứ thấy không thoải mái sao đó.

Chương Trước Chương Tiếp

Combo 100 lượt đọc giảm 30%👉
Combo Full lượt đọc giảm 41%👉

Thành viên bố cáo️🏆️

🔊️Bình luận (0) - 🎫Đề cử (0)