Hộ Hoa Trạng Nguyên Ở Đô Thị

Chương 514: Giao dịch! (1)

Chương Trước Chương Tiếp

Mặc dù Quân Thiết Anh chưa từng nhúng tay vào bất cứ chuyện gì trong Quân gia, nhưng cô nắm rõ sản nghiệp Quân gia như lòng bàn tay.

Minh Châu.

Nếu muốn lựa chọn thử thách khó khăn nhất cho người muốn trở thành người kế thừa thì “Sơn Hà Thư Họa” chắc chắn là lựa chọn tốt nhất.

Cô đã chuẩn bị tâm lý từ sớm rồi.

Khi người kia vội vàng rời đi, Tiêu Dương không khỏi lên tiếng:

- Khó lắm sao?

Đôi mắt Quân Thiết Anh gợn sóng. Hồi lâu sau, cô chầm chậm gật đầu, nhẹ gảy dây đàn, nói khẽ:

- Liên minh Viêm Hoàng Thư Họa, chẳng lẽ anh chưa từng nghe tới cái tên này?

- Chưa từng.

Tiêu Dương thành thật đáp.

Khuôn mặt cô tràn ngập vẻ kinh ngạc, nhìn Tiêu Dương đầy ngạc nhiên. Cô đã từng thấy Tiêu Dương viết thư pháp, người có khả năng thư pháp xuất sắc như vậy mà thậm chí danh tiếng ngành mũi nhọn của Viêm Hoàng Thư Họa – Liên minh Viêm Hoàng Thư Pháp hắn cũng chưa từng nghe tới bao giờ ư?

Quân Thiết Anh im lặng một lát rồi nói:

- Thư pháp của Viêm Hoàng, từ khâu bồi dưỡng nhân tài tới mua bán tranh chữ các thứ, phàm là chuyện liên quan tới tranh chữ thì đều do Liên minh Viêm Hoàng Thư Họa nắm giữ hầu hết giao dịch.

- Gần như mọi tỉnh thành trên cả nước đều có chi nhánh của Liên minh Viêm Hoàng Thư Họa, gần như chiếm tới tám mươi phần trăm toàn bộ thị trường tranh chữ. Mà hai mươi phần trăm còn lại là thị trường của các công ty có hợp tác với Liên minh Viêm Hoàng Thư Họa, có điều những công ty này để Liên Minh Viêm Hoàng Thư Họa chiếm một số cổ phần nhất định thì mới có thể tiếp tục kinh doanh một các thuận lợi.

Tiêu Dương không khỏi nhíu mày:

- Liên minh này thậm chí còn có khả năng lớn như vậy ư?

Quân Thiết Anh chầm chậm gật đầu:

- Trong ngành nghề này, bọn họ chính là vua chúa.

- Đám lão già nhà họ Quân này! Xem ra, thật sự muốn ép đại tiểu thư vào đường cùng.

Tiêu Dương cười lạnh một tiếng, khẽ nhếch khóe miệng, nói:

- Có điều, nếu như đại tiểu thư có thể trổ hết tài năng trong lần thử thách này, thậm chí, từ nay về sau thay đổi bố cục giới kinh doanh tranh chữ thì chẳng khác nào một con dao đâm thẳng vào trái tim đám người kia.

Uất ức bất mãn tuyệt đối không phải phong cách của Tiêu Dương. Nếu đối phương đã ra đề khó cho bọn hắn, điều đầu tiên hắn nghĩ đến không phải là từ chối như thế nào mà là phải giải quyết triệt để khó khăn này.

Cũng như vậy, Quân Thiết Anh không khác gì hắn, bởi vậy, giữa hai người mới ăn ý tới mức ấy.

- Tôi sẽ không nhận thua đâu. Lúc trước đã không, bây giờ cũng không, sau này, càng sẽ không!

Ánh mắt Quân Thiết Anh kiên định, không phải hận thù trong lòng gì, mà bởi vì đó vốn là tính cách của cô.

Cô sẽ không dễ dàng cúi đầu trước vận mệnh.

- Được.

Tiêu Dương cười ha ha, nhìn thẳng vào Quân Thiết Anh:

- Đại tiểu thư, khi chúng ta quay về Minh Châu, tôi sẽ cùng cô tiếp nhận “Sơn Hà Thư Họa”. Tôi lại muốn xem xem, ván cờ này, liệu có phải càng đánh càng thua, không hề có phần thắng hay không.

Trong ánh mắt Tiêu Dương lóe lên ý chí chiến đấu.

Quân Thiết Anh gật đầu.

- Điều cô cần làm bây giờ là nhanh chóng nghỉ ngơi.

Tiêu Dương nói tiếp:

- Tác dụng của Thất diệp hãn huyết thảo sẽ nhanh chóng có hiệu quả đối với cơ thể cô.

- Tiêu Dương…

Ánh mắt Quân Thiết Anh bỗng nhiên dán chặt vào hắn:

- Để lấy được Thất diệp hãn huyết thảo này, chắc chắn anh đã phải trải qua rất nhiều nguy hiểm.

Tiêu Dương hơi ngẩn ra, rồi lắc đầu cười đáp:

- Đại tiểu thư, đừng nghĩ nhiều nữa, tuy rằng trong lúc đó cũng có chút trắc trở… Có điều… Tái Ông mất ngựa, là phúc hay họa còn chưa biết,

Tiêu Dương cười bí hiểm chớp chớp mắt:

- Nếu tôi nói tuy lấy Thất diệp hãn huyết thảo gặp nguy hiểm, nhưng lại trong họa gặp phúc, cô tin chứ?

Quân Thiết Anh nhìn Tiêu Dương.

- Được rồi, Đại tiểu thư, trước tiên hãy nghỉ ngơi đã.

Tiêu Dương mỉm cười giúp Quân Thiết Anh tiến về phía giường, vừa đi vừa nói:

- Có mấy vị thuốc đã dùng hết rồi, tôi phải đi ra ngoài chuẩn bị cho cô, tiện kiểm tra vết thương cho Lương bá luôn.

Rồi hắn ôm ngang Quân Thiết Anh lên, nhẹ nhàng đặt cô lên giường, khẽ mỉm cười, Tiêu Dương quay người bước đi…

- Tiêu Dương…

Quân Thiết Anh nằm trên giường bỗng nhiên mở miệng gọi một tiếng, Tiêu Dương lập tức dừng bước chân, quay người lại.

Quân Thiết Anh khẽ đảo mắt:

- Tôi đã nói, nếu như tôi có thể đứng lên, tôi sẽ… múa một khúc cho anh xem.

Nghe vậy, Tiêu Dương nở nụ cười:

- Tôi tin, ngày này sắp tới rồi.

Quân Thiết Anh đã phần nào khôi phục, tiếp theo, cần phải điều dưỡng thật kỹ càng, không quá vài ngày, nhất định có thể bước đi bình thường như bao người khác.

Tiêu Dương đẩy cửa, trực tiếp băng qua cây cầu nhỏ, đi tới nơi Lương bá đang nghỉ ngơi. Sau khi châm cứu cho Lương bá, Tiêu Dương trực tiếp rời khỏi Quân gia, tới tiệm thuốc gần đó mua những thứ thuốc cần dùng sắp tới.

Khi trên đường trở về, bỗng nhiên, Tiêu Dương ngừng bước.

Hắn khẽ nâng chiếc túi trong tay lên, nhìn về phía trước, bình tĩnh nói:

- Đi theo tôi lâu như vậy, muốn nói gì thì cứ nói đi.

Tiếng hắn ngừng một lát, một thân hình bốc lửa mặc chiếc váy tím bước ra từ con hẻm nhỏ bên cạnh Tiêu Dương, lông mày cong cong như trăng khuyết, đôi mắt long lanh động lòng người, cặp đùi thon dài lộ ra ngoài không khí, đẹp tới mức khiến người ta ngừng thở ngắm nhìn.

Người đó là Đơn Mộng Nhi.

Lúc này, Đơn Mộng Nhi nhếch miệng cười, cất bước tiến tới cạnh Tiêu Dương, nghiêng người nâng mắt nói:

- Chúc mừng anh.

- Là cô?

Tiêu Dương nhíu mi.

Lúc hắn còn ở cạnh Tôn Thiến Thiến đã từng gặp người này.

Đương nhiên, đây cũng chính là thứ duy nhất hắn biết về Đơn Mộng Nhi. Hơn nữa, ấn tượng về cô ả cũng không tốt lắm, ngưu tầm ngưu mã tầm mã, người có thể ở cùng hạng con gái như Tôn Thiến Thiến, Tiêu Dương không làm sao thích cô ả cho được.

- Tiêu thần y, nhìn nét mặt của anh, hình như không muốn nhìn thấy tôi?

Ánh mắt Đơn Mộng Nhi rầu rĩ:

- Vì chuyện của Thiến Thiến nên anh mới không có thiện cảm với tôi ư?

Chương Trước Chương Tiếp

Combo 100 lượt đọc giảm 30%👉
Combo Full lượt đọc giảm 41%👉

Thành viên bố cáo️🏆️

🔊️Bình luận (0) - 🎫Đề cử (0)