Một giọng nói lạnh lùng vang lên, là Quân Hoa Minh của chi thứ tư. Lúc này, Tam trưởng lão đã được dìu xuống dưới nghỉ ngơi. Quân Hoa Minh cất bước đi tới, chầm chậm lên tiếng:
- Trừ “Sơn Hà Thư Họa”, nếu để Quân Nhu Anh tiếp nhận công ty khác, chúng tôi không phục.
- Đúng! Chúng tôi không phục!
Không ít người Nhà họ Quân chung quanh cũng nhao nhao tán thành.
Từ cảnh tượng này là có thể nhìn ra được, bao nhiêu năm nay, thân là gia chủ, quyền lực của Quân Hoa Thừa đã xuống dốc nghiêm trọng. Hiện giờ bọn chúng chỉ thiếu nước trần trụi ép buộc Quân Thiết Anh tiếp nhận “Sơn Hà Thư Họa” nữa thôi.
Vài trưởng lão liếc nhìn nhau…
Lát sau, ánh mắt Đại trưởng lão rơi xuống vị trưởng lão chưa mở miệng nói gì từ đầu tới giờ:
- Nhị trưởng lão, thấy sao?
Vừa dứt lời, ánh mắt của mọi người lại đổ dồn lên người Nhị trưởng lão.
Trái tim Quân Hoa Thừa cũng đập cái thịch.
Chung quanh yên tĩnh lạ thưởng, Nhị trưởng lão chầm chậm ngẩng đầu, sắc mặt không đổi, bình tĩnh mở miệng:
- Mấy người nói không sai, con cái dòng chính, hẳn phải tiếp nhận thử thách khó khăn hơn những người khác, như vậy, mới có thể khiến người ta khâm phục.
Tiếng xì xào khe khẽ vang lên.
Không ai khác, Nhị trưởng lão, chính là cha của Quân Hoa Thừa, ông nội của Quân Thiết Anh. Khi lão nói ra những lời ấy, có nghĩa là Quân Thiết Anh chắc chắn phải tiếp nhận công ty “Sơn Hà Thư Họa”.
- Chậc chậc, hiện giờ gần như chẳng còn mấy doanh nghiệp gia tộc dám lấn chân sang lĩnh vực tranh chữ nữa ấy.
- Trong tay tập đoàn Viêm Hoàng Thư Họa gần như trở thành tập đoàn nổi tiếng về tranh chữ, hơn nữa còn có tập đoàn mạnh mẽ thần bí nào đó chống lưng, có ảnh hưởng thâm căn cố đế tại Viêm Hoàng. Cho dù là công ty về tranh chữ có quy mô lớn hay nhỏ, trừ phi được tập đoàn Viêm Hoàng Thư Họa hợp tác và trao quyền kinh doanh, nếu không, căn bản không có chỗ đứng trên lĩnh vực này.
- Xem ra, người Nhà họ Quân cũng không muốn con cái dòng chính Quân Nhu Anh này trở thành người thừa kế.
- Cha à!
Sắc mặt Quân Hoa Thừa lộ ra vẻ không thể tưởng tượng nổi, thất thanh la lên.
- Đừng nói nhiều nữa.
Nhị trưởng lão khoát tay ngăn lại, ánh mắt quét qua Quân Hoa Thừa:
- Con hẳn phải có lòng tin với con gái của mình mới đúng.
Quân Hoa Thừa không khỏi nở nụ cười đắng chát. Mấy năm nay, “Sơn Hà Thư Họa” phải dựa vào nguồn tài chính khổng lồ của Nhà họ Quân mới có thể thoi thóp tồn tại, hiện giờ đã rơi vào tình trạng báo động. Đừng nói tới chuyện để Quân Thiết Anh tiếp nhận nó, vả lại, Quân Hoa Thừa rõ hơn ai hết, trong suốt quá trình này, Quân Thiết Anh còn phải phòng ngừa sự ngăn cản tới từ nội bộ của gia tộc.
Gánh nặng này liệu có dễ dàng đảm đương?
Nhưng mà, giờ phút này, Quân Hoa Thừa có nói nhiều hơn cũng vô dụng, Đại trưởng lão đã khoát tay, mở miệng:
- Nếu đã vậy, ta tuyên bố, từ hôm nay trở đi, Quân Nhu Anh có thể tiếp nhận công ty “Sơn Hà Thư Họa” ở Minh Châu bất cứ lúc nào, cũng giống như những thành viên tham gia giành lấy tư cách thừa kế, trừ một triệu tệ do gia tộc cung cấp, nó không được nhận thêm bất kỳ sự trợ giúp nào khác, hơn nữa, trong quá trình kinh doanh công ty, không được phép nhờ vả thế lực của Nhà họ Quân, nếu không, một khi bị phát hiện, sẽ bị tước đi tư cách trở thành người thừa kế.
Giờ phút này, Nhà họ Quân, trừ chi của Quân Hoa Thừa, tất cả những người còn lại đều nở nụ cười.
Con cái dòng chính?
Đứng lên được rồi?
Thì đã sao hả?!
Từ khi Quân Thiết Anh có thể đứng lên, thứ chờ đợi cô ta, sẽ là những thử thách còn nặng nề đáng sợ hơn gấp bội!
“Sơn Hà Thư Họa” chính là nhát đao thứ nhất.
Hơn nữa, nó tựa như một dòng sông rộng không thấy bờ bên kia, khó lòng vượt qua.
- Dựa vào tình hình phát triển hiện tại của công ty tranh chữ hiện nay, Quân Nhu Anh muốn khiến công ty ấy từ thua lỗ trở nên có lợi nhuận, quả thực khó hơn lên trời.
- Tập đoàn Viêm Hoằng Thư Họa, tuyệt đối sẽ không khoanh tay đứng nhìn công ty “Sơn Hà Thư Họa” đã đứng bên bờ vực phá sản ngóc đầu dậy cướp đoạt tài nguyên của bọn họ. Trong lĩnh vực này, chỉ cần một ánh mắt của bọn họ cũng có thể khiến mọi thứ thay đổi.
- Quân Nhu Anh, còn có thể tạo ra kỳ tích ư?
Lúc này, Quân Thiết Anh căn bản không biết trong cuộc họp Nhà họ Quân đã xảy ra chuyện gì. Cô đã được Tiêu Dương đẩy về Túy Vũ Hiên, hơn nữa cô còn đang ngồi trước cây đàn tranh, ngón tay trắng nõn như ngọc nhẹ nhàng đặt lên dây đàn, điệu nhạc du dương bồng bềnh bên tai…
Một khúc nhạc hay.
Đôi mắt Tiêu Dương không khỏi lộ ra vài phần khen ngợi:
- Đại tiểu thư, tâm cảnh của cô hình như lại tiến bộ rồi.
Đôi con ngươi Quân Thiết Anh khẽ gợn:
- Đây là… phá rồi lại xây?
- Không, là hóa kén thành bướm.
Tiêu Dương cười khẽ.
Tiếng bước chân dồn dập vang lên bên ngoài, Tiêu Dương khẽ cau mày, giương mắt liếc về phía ngoài cửa. Lúc này, một người mặc quần áo bảo vệ vội vã chạy tới, lúc tới cửa, tiếng bước chân ngưng bặt.
- Vào đi.
Người nọ cất bước vào, hơi thở dồn dập:
- Đại tiểu thư, gia chủ bảo tôi tới nói với cô, đoàn Trưởng lão đã quyết định sản nghiệp cô sẽ quản lý ở Minh Châu… Là…
- Là “Sơn Hà Thư Họa” phải không.
Chưa đợi người kia nói tiếp, Quân Thiết Anh đã bình tĩnh mở miệng, như thể đã biết từ trước.
Người nọ trợn tròn mắt, vội vàng gật đầu như giã tỏi:
- Đúng vậy, Đại tiểu thư, sao cô biết hay vậy…
Quân Thiết Anh bỗng nhiên cười khẽ, ngón tay nhẹ vuốt qua dây đàn, bình tĩnh như tự nói với mình:
- Nếu không phải là “Sơn Hà Thư Họa” thì mới là lạ đấy.