Nghe giọng Tiêu Dương nói, nhìn sắc mặt hắn, cứ như thể hắn cũng hận sát thủ “Trường Bào” này thấu xương vậy.
- Sao có thể tùy ý giết người thế chứ, điều này là sai trái.
Tiêu Dương lắc đầu than nhẹ, thầm nói:
- Người chứ đâu phải con vật, sao có thể nói giết là giết như làm thịt một con súc vật vậy chứ?
Sắc mặt Thẩm Băng Sơn lạnh như nước, ánh mắt lóe lên ánh sáng lạnh lẽo, lạnh lùng liếc Tiêu Dương. Đương nhiên ông ta nghe ra ý châm chọc trong lời nói của hắn, trào phúng người Nhà họ Thẩm bị giết đều là lũ súc sinh, thậm chí, còn chẳng bằng súc sinh.
Có điều, giờ phút này, đầu óc Thẩm Băng Sơn đã loạn hết cả lên, căn bản chẳng thèm để ý đến lời nói của Tiêu Dương. Tay chân ông ta lạnh buốt, điều ông ta phải lo lắng bây giờ là, ăn nói ra sao với Bình tiền bối đây.
Điều này liên quan tới sự tồn vong của Nhà họ Thẩm đó.
Khuôn mặt ông ta co rút vài cái, Nhà họ Thẩm hiện giờ chỉ có thể nói là khổ càng thêm khổ, tang con trai cả còn chưa dứt, lại xuất hiện thêm nguy cơ cả nhà bị diệt.
Nắm chặt tay, Thẩm Băng Sơn nhìn thẳng Tiêu Dương:
- Cậu tốt nhất đừng để tôi biết được cậu đang lừa tôi.
Tiêu Dương nhún vai:
- Tôi đâu có cần ông tin.
Bị chuyện Thôi Đồng cắt ngang, Thẩm Băng Sơn càng chẳng còn tâm trạng nào để ý tới chuyện thông gia. Ông ta giơ tay ngăn lại, vội vàng mang theo người Nhà họ Thẩm trở về. Trước tiên ông ta phải kiểm tra miệng vết thương của Thôi Đồng, hy vọng có thể tìm được chút dấu vết gì đó.
Đương nhiên, sát thủ “Trường Bào” đã bị Nhà họ Thẩm liệt vào danh sách kẻ địch lớn nhất rồi.
Sau khi người Nhà họ Thẩm rời đi, Tiêu Dương cũng giúp Quân Thiết Anh trở về Túy Vũ Hiên, không ít ánh mắt của mọi người dõi theo bước chân hắn rời đi…
Tiêu Dương, cái tên này, kể từ hôm nay, danh tiến đã chấn động thủ đô.
Trở thành thần y.
Trong ánh mắt phần lớn mọi người là sự tàn nhẫn ác động, trong đó, chi thứ tư của Nhà họ Quân và Đơn Mộng Nhi vẫn luôn đứng xem kịch vui nãy giờ. Giờ phút này ánh mắt cô ta không ngừng lóe lên tia sáng ác độc, lát sau, bỗng nhiên đứng lên, lặng lẽ lùi ra phía sau…
Trừ việc này, còn mấy người Quân Vô Ngân, sắc mặt lạnh lùng, không biết đang nghĩ gì trong đầu.
Mấy nhân vật trong chi thân thích của Nhà họ Quân gần như cùng lúc liếc nhau một cái, ai nấy ngầm hiểu ý đối phương, chầm chậm gật đầu.
Cho dù thế nào đi nữa, tuyệt đối không thể để Quân Thiết Anh trở thành người có quyền thừa kế trong vòng một năm được.
Cô ta là con cái dòng chính, hơn nữa còn là dòng chính duy nhất.
Là người rất có khả năng sẽ trở thành người kế thừa chức vị gia chủ, nếu như cô ta thực sự trở thành người có tư cách kế thừa thì những người chi thứ như bọn chúng không còn cơ hội nào nữa.
Vất vả bố trí nhiều năm như vậy, tuyệt đối không thể khoanh tay đứng nhìn Quân Thiết Anh nổi lên.
Đang yên lành tự nhiên nhảy ra kẻ cản đường.
Cho dù bọn chúng có tranh chấp nhau ở một số phương diện khác, nhưng mà trên phương diện này, tất nhiên họ có cùng mong muốn, chung mục đích.
- Đại trưởng lão, liệu chúng ta có thể bàn bạc lại một chút không ạ, chúng ta nên để Quân Nhu Anh tiếp nhận công ty nào đây?
Lúc này, Nhị gia Nhà họ Quân, Quân Hoa Vinh mở miệng hỏi.
- Đúng vậy.
Một người trong chi thứ Nhà họ Quân lập tức phụ họa, trầm ngâm hồi lâu rồi nói tiếp:
- Nếu Quân Thiết Anh đang đi học ở Minh Châu, vậy thì, tôi đề nghị… để cô ta tiếp nhận công ty “Sơn Hà Thư Họa” đi?
- Sơn Hà Thư Họa?
Vừa dứt lời, mọi người không khỏi giật mình.
- Không được.
Quân Hoa Thừa lập tức từ chối, trầm giọng nói:
- Mấy năm nay Sơn Hà Thư Họa liên tục thất thoát, ngay cả khi Nhà họ Quân chúng ta điều hành công ty, cũng không thể nào vượt qua Viêm Hoàng Thư Họa nữa là. Nếu dùng công ty này để thử thách Nhu Anh, chẳng phải là gây khó dễ cho con bé sao?
Khuôn mặt Quân Hoa Thừa đầy vẻ giận dữ.
- Con đồng ý với cách nói của bác cả.
Lúc này, Quân Vô Ngân hơi mỉm cười nói, rồi nhìn Quân Hoa Thừa:
- Xin hỏi gia chủ, nội dung thử thách để có được tư cách kế thừa, có quy định phải chọn công ty nào lỗ hay lãi sao? Nếu con không quên thì, công ty Nhà họ Quân dùng để thử thách con và Vô Vũ cũng là một công ty bị thất thoát! Chẳng lẽ, Quân Nhu Anh sẽ có được sự đối xử khác hay sao?
Nghe vậy, Quân Hoa Thừa biến sắc, ánh mắt trở nên lạnh lùng.
Sao ông lại không biết mấy nhà này có mục đích gì chứ? Công ty Sơn Hà Thư Họa của Nhà họ Quân vốn do mấy nhà liên kết tạo nên, nhưng đa số giao dịch tranh chữ đều nằm trong tay Viêm Hoằng cả rồi, muốn đánh tan thành lũy này, quả thực khó hơn lên trời! Nhà họ Quân vốn đã định từ bỏ lĩnh vực này, không ngờ hiện giờ nó lại trở thành cái cớ để mấy người Quân Hoa Vinh lấy ra thử thách Quân Thiết Anh.
Gây khó dễ một cách trần trụi!
Muốn thay đổi sự sụp đổ của “Sơn Hà Thi Họa”, xét về độ khó, so với “công ty thua lỗ” mà Quân Vô Ngân nói vừa rồi còn khó hơn gấp trăm, gấp nghìn lần.
Đa số thị trường tranh chữ cả nước đều nằm trong tập đoàn Viêm Hoàng Thư Họa, người mua đương nhiên cũng sẽ lựa chọn tới Viêm Hoàng Thư Họa mua tranh chữ.
- Hừ! Có điều, ở Minh Châu đâu phải chỉ có một công ty “Sơn Hà Thư Họa”
Quân Hoa Thừa lạnh giọng nói.
Quân Hoa Quý không tranh cãi tiếp với Quân Hoa Thừa mà trực tiếp nhìn về phía đoàn Trưởng lão. Cho dù hai bên cãi nhau tranh giành thế nào đi nữa, người chính thức quyết định công ty Quân Thiết Anh sẽ tiếp nhận chính do đoàn Trưởng lão bỏ phiếu quyết định.
- Các vị trưởng lão, mọi người đều biết, huyết thống Nhà họ Quân, con cái dòng chính chính là người đứng đầu gia tộc.
Quân Hoa Quý lạnh lùng nói:
- Nếu muốn trở thành người đứng đầu, vậy thì nhất định phải có năng lực xứng đáng trở thành người đứng đầu! Độ khó khi thử thách của những người khác trong Nhà họ Quân không nhỏ, con cái dòng chính như Quân Nhu Anh càng phải chấp nhận thử thách khó nhất, phù hợp với thân phận của con bé.
Nói như đúng rồi.
- Quân Hoa Quý…
Quân Hoa Thừa thoáng cái nghẹn lại, không biết nên phản bác ra sao.
- Tôi đồng ý.