Hộ Hoa Trạng Nguyên Ở Đô Thị

Chương 511: Sát thủ cũng càn rỡ! (2)

Chương Trước Chương Tiếp

- Mày…

Thẩm Băng Sơn cố gắng đè nén xúc động muốn ra tay xuống.

Ông ta không thể ra tay!

- Báo!

Đúng lúc hai bên đang giằng co, bỗng nhiên, một âm thanh vô cùng kinh sợ hốt hoảng vang tới từ đằng xa, một người mặc áo tím lao nhanh tới, sắc mặt tái nhợt.

Thấy vậy, sắc mặt Thẩm Băng Sơn không khỏi trầm xuống, trong lòng dâng lên một luồng dự cảm không lành:

- Có chuyện gì?

Người mặc áo tím kia thở gấp, há miệng thở vài hơi, nhanh chóng nói:

- Thôi… Thôi Đồng! Y… Y… Y chết rồi!

Ầm! Ầm! Ầm!

Câu nói này chẳng khác gì ba tia sét liên tiếp giáng xuống đầu Thẩm Băng Sơn. Thân thể cao lớn bỗng nhiên run lên, đôi mắt tràn ra sự khiếp sợ, không thể tin được, sắc mặt cũng tái nhợt, nắm chặt lấy tay áo của người áo tím, hỏi:

- Rốt cuộc đã có chuyện gì xảy ra? Nói cho rõ ràng!

Tay áo tím đau đớn vô cùng, phải hít sâu một hơi nhịn đau rồi mới đáp:

- Tôi nhìn thấy bảo vệ của nhà họ Quân khiêng thi thể Thôi Đồng ra khỏi cửa…

Giây phút này, ánh mắt Thẩm Băng Sơn ngập tràn khiếp sợ. Ông ta quay mặt, nhìn chằm chằm Đại trưởng lão:

- Nhà họ Quân mấy người, giết chết Thôi Đồng?

Sắc mặt Thẩm Băng Sơn lúc này thực sự không phải tức giận, mà là sợ hãi! Thôi Đồng bỗng nhiên chết ngắc, khiến ông ta sợ hãi vô cùng. Thôi Đồng không thể chết được! Ít nhất là không thể chết khi đi cùng ông ta được! Nếu không, nhà họ Thẩm của ông ta không gánh nổi trách nhiệm này.

Cho nên, việc đầu tiên ông ta phải làm là tìm ra hung thủ giết chết Thôi Đồng, để đối phương gánh chịu sự trả thù của “Bình tiền bối”!

- Thôi Đồng?

Đại trưởng lão nhíu chặt lông mày, có chút khó hiểu.

- Chuyện này, có lẽ tôi có thể nói đáp án cho mấy người đó.

Đúng lúc này, Tiêu Dương bỗng nhiên lên tiếng:

- Tôi tận mắt nhìn thấy Thôi Đồng bị giết…

- Gì cơ?!

Ánh mắt Thẩm Băng Sơn nhìn chằm chằm Tiêu Dương:

- Thôi Đồng đã chết như thế nào?!

- Bị người ta giết chết trong vòng một chiêu!

Tiêu Dương thành thật trả lời.

- Người nào?

Thẩm Băng Sơn lạnh giọng hỏi.

- Tôi không quen.

Sắc mặt Tiêu Dương cực kỳ chăm chú, như thể đang suy nghĩ nghiêm túc, từ từ nói tiếp:

- Lúc vừa rồi, khi tôi giúp đại tiểu thư chữa trị thì Thôi Đồng xông tới, tính phá đám quá trình trị liệu của đại tiểu thư.

- Nói hươu nói vượn!

Thẩm Phi Văn lập tức giận dữ mắng.

- Im miệng.

Thẩm Băng Sơn quay mặt quát, rồi lại nhìn Tiêu Dương:

- Sau đó thì sao?

Những lời Tiêu Dương nói lúc này, Thẩm Băng Sơn tin. Bởi vì chỉ có ông ta mới biết mục đích của Thôi Đồng, không phải tới phá hỏng, mà muốn bắt luôn Quân Thiết Anh đi! Cho nên, nếu nói y làm như thế, Thẩm Băng Sơn không thấy có gì kỳ lạ cả.

- Lúc đó tôi đẩy đại tiểu thư rời đi, Lương bá thì cố sống cố chết giữ chân Tôi Đồng.

Ánh mắt Tiêu Dương lóe lên tia oán hận, giận dữ nhìn chằm chằm vào Thẩm Băng Sơn:

- Lúc ấy, Thôi Đồng đánh Lương bá tới mức bị thương nặng, mà đúng vào giây phút ấy, bỗng nhiên có điều kỳ lạ xảy ra! Một bóng kiếm từ trên trời giáng xuống, nhanh như tia chớp, trực tiếp đâm xuyên qua giữa trán Thôi Đồng, sau đó biến mất không thấy bóng dáng.

- Hừ! Tiêu Dương, mày đang kể chuyện lừa trẻ con đấy hả?

Thẩm Phi Văn cười lạnh.

Tiêu Dương liếc Thẩm Phi Văn:

- Tôi cứ nói những gì mình nhìn thấy thôi, anh nghe thì nghe, tin hay không tin liên quan gì tới tôi?

Ánh sáng lạnh lẽo trong đôi mắt Thẩm Băng Sơn càng không ngừng lòe sáng, lạnh lùng nhìn Tiêu Dương:

- Cậu có thấy rõ mặt mũi hình dáng hung thủ không?

- Ba, ba tin lời nó nói à?

Thẩm Phi Văn trợn trừng mắt.

- Im miệng.

Thẩm Băng Sơn lại quát lớn.

Tiêu Dương hơi ngửa mặt, hai mắt từ từ khép lại, như thể đang lục lọi lại ký ức. Hồi lâu sau, hắn mởi mở mắt ra nhìn Thẩm Băng Sơn, lắc đầu đáp:

- Động tác quá nhanh! Không nhìn thấy gì cả, chỉ thấy người đó mặc áo dài màu đen…

- Áo dài (Trường Bào)?

Giờ phút này, đầu óc mấy người Nhà họ Thẩm không khỏi chấn động.

Trong đầu xẹt qua một cái tên…

Sát thủ “Trường Bào”!

Thẩm Thành Văn của Nhà họ Thẩm đã chết trong tay sát thủ “Trường Bào”, hiện giờ, lại là tên sát thủ “Trường Bào” kia, lại là người của Nhà họ Thẩm!

Không ít người Nhà họ Thẩm vì điều này mà sắc mặt hơi đổi.

Lẽ nào mục tiêu của sát thủ “Trường Bào” không phải chỉ có một mình Thẩm Thành Văn?

Lúc này, sắc mặt Thẩm Băng Sơn trầm lạnh như nước, cực kỳ khó chịu, cả người run lên, tay nắm chặt, đôi mắt lóe lên những tia sáng lạnh như băng, nghiến răng nghiến lợi.

- Sát thủ “Trường Bào”! Nhà họ Thẩm và mày quyết không đội trời chung!

Thẩm Băng Sơn hoàn toàn tin lời Tiêu Dương. Nếu Nhà họ Quân giết người thì có thể phát hiện ra khi khám nghiệm thi thể Thôi Đồng, Đại trưởng lão hoàn toàn không cần phủ nhận! Hơn nữa, chỉ có sát thủ “Trường Bào” vừa mới xuất hiện là nghi phạm lớn nhất!

Cả người mặc áo dài màu đen!

Đây là đặc điểm của sát thủ Trường Bào!

Nhất định là kẻ đó!

- Hóa ra là kẻ đó.

Lúc này, hai mắt Tiêu Trạng nguyên mở lớn, tỏ vẻ bừng tỉnh đại ngộ rồi không khỏi lắc đầu cảm khái:

- Dạo này sát thủ cũng thật càn rỡ!

Chương Trước Chương Tiếp

Combo 100 lượt đọc giảm 30%👉
Combo Full lượt đọc giảm 41%👉

Thành viên bố cáo️🏆️

🔊️Bình luận (0) - 🎫Đề cử (0)