Hộ Hoa Trạng Nguyên Ở Đô Thị

Chương 510: Sát thủ cũng càn rỡ! (1)

Chương Trước Chương Tiếp

Cậu thắng rồi!

Vừa dứt lời, đầu óc mọi người có mặt không khỏi chấn động.

Một giờ trước, có ai ngờ kết quả sẽ thế này chứ?

Dựa theo kịch bản trong lòng mọi người, buổi họp của Nhà họ Quân, chính là thời khắc Quân Thiết Anh bị đuổi thẳng khỏi Nhà họ Quân. Nhưng mà hiện giờ, bởi vì một người từ trên trời rơi xuống, toàn bộ tình huống đều thay đổi.

Chỉ dùng sức mình mà thay đổi cả càn khôn.

Khi Đại trưởng lão nói ra ba chữ “Cậu thắng rồi”, điều đó có ý nghĩa rằng, hôm nay, chỉ mình Tiêu Dương đã đánh bật áp lực cả nhà họ Quân gây ra cho mình, hơn nữa, hắn thực sự có năng lực phản kích lại!

Vô số ánh mắt nhìn về phía hắn, gần như muốn khắc sâu gương mặt hắn vào trong lòng.

Có y thuật tuyệt thế vô song, thực lực cổ võ mạnh mẽ, một người như vậy, cho dù là ai cũng không muốn chọc phải hắn.

Nhớ kỹ hắn, đừng có chọc phải hắn.

Lúc này, Tiêu Dương cũng nở một nụ cười nhẹ, nhẹ nhàng chắp tay, bình tĩnh trả lời:

- Đa tạ.

Một người đàn ông trung niên mặc chiếc áo màu xanh lúc này mới nhanh chóng vọt tới trước người Quân Thiết Anh, đó chính là Quân Hoa Thừa.

- Thiết Anh, con không sao rồi! Tốt! Quá tốt rồi! Thật tốt quá!

Ánh mắt Quân Hoa Thừa chăm chú nhìn Quân Thiết Anh, kích động đến mức nói năng lộn xộn, cả người khẽ run rẩy.

Hai cha con, mắt nhìn mắt.

Một cảm giác trước nay chưa từng có khẽ lan tràn giữa hai người. Hồi lâu sau, Quân Thiết Anh khẽ mở miệng:

- Ba, con không sao.

Từ giây phút Quân Hoa Thừa quyết định việc kia, sự oán hận trong lòng Quân Thiết Anh với cha đã dần dần tan thành mây khói. Máu mủ tình thâm! Giây phút này, hốc mắt Quân Hoa Thừa tràn lệ, cổ họng như thể bị nghẹn, không nói nên lời, chỉ gật đầu liên tục.

Tình thân lan tỏa.

Tiêu Dương nhìn về phía Đại trưởng lão rồi mở miệng nói:

- Nếu tôi đã chiến thắng lần này, vậy thì, yêu cầu của đại tiểu thư…

Đại trưởng lão trầm giọng đáp:

- Yên tâm, từ hôm nay trở đi, Quân Thiết Anh nhận được tư cách trở thành người thừa kế của nhà họ Quân!

Hơi ngừng một lát, Đại trưởng lão chầm chậm nói tiếp:

- Thiết Anh, con đi học ở Minh Châu, ta để con quản lý sản nghiệp của nhà họ Quân tại Minh Châu. Tư cách ta đã cho con rồi, con có thể hoàn thành mục tiêu trước thời hạn một năm, để sản nghiệp con quản lý đạt được hiệu quả như mong muốn, sẽ quyết định việc con có thể thực sự trở thành người thừa kế của gia tộc hay không.

Ánh mắt Quân Thiết Anh khẽ co lại, lạnh nhạt gật đầu:

- Con hiểu.

- Hơn nữa, trong suốt quá trình này, con không được phép nương nhờ sự giúp đỡ của gia tộc, mà phải dựa vào chính năng lực của bản thân.

Đại trưởng lão trầm giọng nói:

- Chi tiết không cần ta phải nói nhiều nữa, đợi sau khi Trưởng lão đoàn thảo luận xong, ta sẽ thông báo cho con sản nghiệp con quản lý, con nhanh chóng nhận là được!

Quân Hoa Thừa đứng bên cạnh lập tức dặn dò Quân Thiết Anh vài tiếng, hơn nữa còn nói cho cô biết những chuyện cần phải chú ý.

Ánh mắt Tiêu Dương lóe lên tia kinh ngạc. Hắn không ngờ nhà họ Quân lại chọn người thừa kế gia tộc bằng cách này, cho bọn họ một phần sản nghiệp, rồi để bọn họ tự liều mạng kinh doanh! Làm như vậy có thể chứng kiến năng lực và khả năng kinh doanh của người đó. Đương nhiên, cũng chỉ có gia tộc giàu nứt đố đổ vách như nhà họ Quân mới có thể đổ vốn lớn như vậy.

Dù sao, chuyện này phải chịu không ít rủi ro.

Chung quanh có không ít ánh mắt oán hận hoặc ghen ghét, Tiêu Dương cảm thấy cả người không thoải mái, khoát khoát tay nói:

- Hai chân đại tiểu thư vừa mới khỏi, cần phải nghỉ ngơi nhiều hơn. Nếu không có chuyện gì khác, tôi đưa đại tiểu thư về nghỉ ngơi trước đây.

Đại trưởng lão không ngăn lại, Tiêu Dương ở lại đây, khiến không ít người nhà họ Quân cảm thấy cực kỳ gai mắt.

- Chậm đã!

Lúc này, một giọng nói lạnh như băng vang lên.

Thẩm Băng Sơn từ từ đi ra, lạnh lùng nhìn Tiêu Dương rồi nhìn về phía Đại trưởng lão, trầm giọng nói:

- Đại trưởng lão, chẳng lẽ ngài đã quên hôn ước giữa hai nhà Quân – Thẩm?

Nghe vậy, không ít người có mặt ở đây lại bắt đầu xì xào bàn tán.

Lúc này rồi còn có hôn ước nữa à?

Giống như mặt hồ vừa lắng xuống lại bị ném một viên đá, lại gợn sóng.

Sắc mặt Đại trưởng lão không khỏi thay đổi. Việc hôn ước lão đã tuyên bố, hiện giờ chẳng giải quyết được gì, hơn nữa Thẩm Thành Văn đã chết rồi! Quân Thiết Anh thì nhận được tư cách trở thành người thừa kế của Nhà họ Quân!

Hiện giờ Thẩm Băng Sơn đúng lúc mấu chốt lại bước ra nhắc tới hôn ước, chẳng phải là giáng cho Đại trưởng lão một cái tát sao?

Khuôn mặt Thẩm Băng Sơn lạnh lùng, thật ra chính ông ta cũng vô cùng bất đắc dĩ. Điều ông ta muốn nhất bây giờ, tuyệt đối không phải là muốn nhà họ Quân thực hiện hôn ước, mà là tìm ra thủ phạm giết chết con trai mình!

Báo thù giết con.

Có điều, Thẩm Băng Sơn không dám quên nhiệm vụ Thôi Đồng mang tới, cho dù hiện giờ không biết y đã đâu mất, nhưng nhiệm vụ Bình tiền bối giao cho, Thẩm Băng Sơn không dám sơ xuất.

Cho dù có phải mạo hiểm đắc tội với nhà họ Quân.

- Thẩm Băng Sơn, con của ông đã chết, đương nhiên hôn ước cũng không còn tác dụng nữa.

Sắc mặt Đại trưởng lão giận dữ, giọng nói cũng có thêm vài phần không khách sáo.

- Đại trưởng lão.

Thẩm Băng Sơn mở miệng nói:

- Nếu hai bên đã có hôn ước với nhau thì dù một trong hai bên có chết, hôn ước, vẫn phải thực hiện! Đây là vấn đề về chữ tín!

- Chó má!

Lúc này Tiêu Dương không khỏi bĩu môi mắng một tiếng.

Trong mắt Quân Hoa Thừa cũng lóe lên ánh sáng lạnh lùng:

- Thẩm Băng Sơn, ý của ông là bảo con gái tôi gả vào Nhà họ Thẩm các ông rồi thủ tiết cả đời?

- Cho dù là vậy thì cũng là số mệnh của nó.

Thẩm Băng Sơn không có ý nhượng bộ, còn có ý bức hôn, hơn nữa, còn nhắc tới vấn đề giữ chữ tín:

- Quân tử đương nhiên phải nhất ngôn cửu đỉnh.

- Số mệnh?

Lúc này Tiêu Dương nhướn mày, bỗng nhiên tiến lên trước vài bước, tiến về phía Thẩm Băng Sơn, cười lạnh:

- Họ Thẩm kia, ông có muốn biết, số mệnh của ông sẽ ra sao không?

Đôi mắt Thẩm Băng Sơn lóe lên tia tức giận.

- Hừ! Ngông cuồng!

Thẩm Phi Văn đứng bên cạnh đã tức giận mở miệng mắng, nhìn Tiêu Dương bằng ánh mắt lạnh lẽo:

- Đừng tưởng hiểu được chút y thuật thì không ai dám đối phó với mày, đồ ếch ngồi đáy giếng!

Tiêu Dương không thèm nói nhảm, trực tiếp đứng trước mặt mọi người nhà họThẩm, bình tĩnh mở miệng:

- Ai có bản lĩnh thì lên đi!

Sắc mặt vô cùng tự tin, khiêu chiến một cách đầy trần trụi!

Chương Trước Chương Tiếp

Combo 100 lượt đọc giảm 30%👉
Combo Full lượt đọc giảm 41%👉

Thành viên bố cáo️🏆️

🔊️Bình luận (0) - 🎫Đề cử (0)