- Tôi biết, nhà họ Quân các người chẳng thiếu thứ gì, nhưng mà hiện giờ điều tôi muốn nói cho các người là, các người đã thiếu đi một thứ, đó chính là nguyên tắc cơ bản khi làm người!
- Đối với các người mà nói, tôi đang làm nhục các người. Nhưng, đối với tôi, tôi chỉ đang yêu cầu mấy người thực hiện lời hứa mà thôi.
Tiêu Dương nói với vẻ lạnh nhạt:
- Còn nữa, gieo nhân nào, ắt sẽ gặp quả ấy, đây là điều các người cần phải hiểu.
Ý ngoài mặt chữ, đây chính là báo ứng khi nhà họ Quân luôn chèn ép trào phúng Quân Thiết Anh bao nhiêu năm nay!
Liên quan tới lợi ích của Đại tiểu thư, Tiêu thư đồng quyết tâm không nhường chút nào!
- Mày…
- Hoa Minh! Lui ra!
Tam trưởng lão lạnh giọng nói, khuôn mặt đã tím ngắt lại, móng tay đâm sâu vào lòng bàn tay, cả người run bần bật.
- Cha à!
Ánh mắt Quân Hoa Mình đầy vẻ không cam lòng, nhưng dưới áp lực của cha, gã không thể không nghiến răng nghiến lợi tránh đường.
Ánh mắt Tam trưởng lão dần dần đặt lên người Tiêu Dương, cắn chặt môi tới bật máu, giọng nói nhẹ tới mức gần như nói thầm:
- Lão phu… sẽ mãi mãi nhớ kỹ ngày hôm nay!
- Ông hẳn là phải nhớ kỹ chứ.
Tiêu Dương cười ha hả:
- Hôm nay, tôi đã dạy ông phải làm người ra sao, lại còn là miễn phí nữa chứ.
Ầm ầm!
Quân Hoa Thừa đứng bên cạnh gân xanh nổi đầy tay, hai tay nắm chặt tới mức run bần bật.
Nhục nhã không thể chịu nổi!
Ánh mắt Tam trưởng lão đỏ ngầu, cả người run rẩy. Hồi lầu sau, lão đột ngột cắn chặt răng, nhắm mắt lại, bịch một tiếng.
Quỳ xuống đất.
Chung quanh chỉ vang vọng hai tiếng bịch bịch này, đôi mắt ai nấy như lồi hẳn ra.
Quỳ thật kìa!
Quỳ rồi!
Giây phút này, cảnh tượng này thật sự…
Trên bãi cỏ xanh rờn, một người áo trắng bay bay đứng chắp tay, tựa như thanh kiếm sắc bén hướng thẳng lên trời. Bên cạnh hắn, một bóng người khác cũng mặc màu trắng, sắc mặt thản nhiên, ngồi trên xe lăn, ánh mắt bình tĩnh. Hai người ở cạnh nhau tạo nên một hình ảnh vô cùng hài hòa, tựa như do trời đất tạo nên vậy.
Mà bóng người áo trắng đang đứng, cái quỳ gối bất ngờ kia khiến hình ảnh trở nên bất ngờ vô cùng.
Tựa như diễn tả hoàn hảo nhất bốn chữ… nhân quả tuần hoàn.
Dựa vào sự ghét bỏ bao nhiêu năm qua của Tam trưởng lão đối với Quân Thiết Anh, cái quỳ ngày hôm nay của lão, Quân Thiết Anh chẳng cảm thấy chột dạ chút nào. Bởi vì tất cả những điều này đều là quyền lợi người đàn ông đứng bên cạnh này giành lấy cho mình.
Cả đất trời tựa như đều rung động.
Hai tay Tam trưởng lão nắm chặt đám cỏ, sau khi quỳ xuống, lão cảm thấy cả người mình trở nên vô cùng nặng nề, cảm giác nhục nhã tràn ngập trong trái tim lão. Không chỉ riêng hắn, lúc này, cả chi thứ tư của Nhà họ Quân, ai nấy đều tức giận tới phát run.
Mà mấy chi còn lại đều cảm thấy may mắn, may mà vừa rồi không vì ham muốn đoạt công mà nhảy ra cùng cược ván này. Quỳ xuống như này, thứ mất đi không chỉ là thứ mặt mũi nhỏ nhoi đâu.
Vái lạy!
Ầm!
Nắm tay thật chặt, khi cúi người xuống, sát ý cố che giấu trong mắt Tam trưởng lão trào lên cuồn cuộn, hai tay nắm chặt đám cỏ, vẫn còn ba tiếng gọi cực kỳ nhục nhã nữa.
Cổ họng Tam trưởng lão tựa như bị bóp nghẹt.
Lão há miệng, lại khép vào, lát sau, lại há miệng…
Cuối cùng, lão nhắm mắt lại đầy tuyệt vọng, dốc cạn tất cả tức giận và không cam lòng thành tiếng gọi!
- Ông nội!
- Ông nội!
- Ông nội!
Ba tiếng gọi vừa dứt, Tam trưởng lão dường như cảm thấy trước ngực mình tựa như bị giáng một chùy, rốt cuộc không chịu nổi nhục nhã khi tất cả ánh mắt đổ dồn lên người mình nổi nữa, sắc mặt đỏ bừng đầy tức giận.
Phụt!
Lão phun một búng máu ra ngoài!
Toàn thân Tam trưởng lão co giật, đột nhiên hai mắt tối sầm, ầm một tiếng đổ luôn lên đất, hôn mê bất tỉnh luôn rồi.
- Cha ơi!
Quân Hoa Minh đứng cạnh thất thanh la lên, nhanh chóng lao tới, dìu Tam trưởng lão dậy, hai mắt đỏ ngầu, mang theo lửa giận phừng phừng:
- Người đâu! Bắt nó lại!
Vừa dứt lời, chốc lát sau, mấy bóng người vô cùng cường tráng nhảy ra, mặc đồng phục thống nhất, thân thủ nhanh nhẹn, hơi thở toàn thân cũng vô cùng mạnh mẽ.
Nhà họ Quân, gia tộc có truyền thống cổ võ mạnh mẽ nhất thủ đô, khả năng chắc chắn vượt qua tưởng tượng của mọi người.
Có điều, vào lúc tình trạng ngàn cân treo sợi tóc này, một tiếng quát trầm thấp vang lên.
- Dừng tay!
Tất cả đám tay chân đều dừng tay, bởi vì người lên tiếng là Đại trưởng lão của nhà họ Quân.
- Đại trưởng lão!
Lúc này, Quân Hoa Minh quay đầu lại, phẫn nộ nói:
- Nhà họ Quân không thể chịu không nhục nhã như vậy được!
- Vớ vẩn!
Đại trưởng lão giận dữ mắng một tiếng, khoát tay trầm giọng nói:
- Đây chỉ là ván cược giữa Tam trưởng lão và Tiêu Dương, sao lại liên quan tới cả nhà họ Quân được chứ? Có chơi có chịu! Nếu nhà họ Quân viện cớ này mà ra tay với Tiêu Dương thì sẽ thành trò cười cho cả thiên hạ!
Nghe vậy, sắc mặt Quân Hoa Minh trở nên vô cùng khó chịu.
Sỉ nhục này, chi thứ tư của Nhà họ Quân bọn chúng phải gánh chịu hoàn toàn rồi!
Lúc này, Đại trưởng lão chầm chậm đứng lên, thân thể hơi run. Trong lòng lão, thật sự không hề bình tĩnh như lời nói ngoài miệng.
Tam trưởng lão của nhà họ Quân quỳ xuống trước mặt mọi người, nếu Đại trưởng lão không quan tâm, có nói cũng chẳng ai tin, có điều, cho dù trong lòng lão không cam tâm, thì ít nhất, trước mặt bao nhiêu người thế này, nhà họ Quân, tuyệt đối không được phép ra tay với Tiêu Dương.
- Tiêu Dương! Cậu thắng rồi.
Đại trưởng lão hít sâu một hơi, gằn từng chữ.