Hộ Hoa Trạng Nguyên Ở Đô Thị

Chương 506: Tuyệt thế thần y! (1)

Chương Trước Chương Tiếp

Giọng nói nhẹ nhàng, mà hệt như tiếng sấm nổ vang.

Lúc ấy, Quân Thiết Anh không tự chủ được mà nắm chặt hai tay, ánh mắt kích động không nói nên lời, thân mình hơi rung động. Bản thân cô có thể đứng lên như giấc mơ cô ước mong bao năm nay ư?

Tiếng cười chế nhạo xung quanh đã ngừng lại từ lâu, ánh mắt tất cả mọi người chăm chú nhìn về phía Quân Thiết Anh không chớp mắt. Rốt cuộc bọn họ sẽ được chứng kiến kỳ tích hay trò cười đây?

Vừa rồi Tiêu Dương dùng giọng nói thăm dò hỏi Tam trưởng lão có thể không đánh cược hay không, mọi người còn tưởng rằng hắn định nhận thua, không ngờ, vừa mới dứt lời, hắn đã trực tiếp xốc chiếc chăn màu xanh lam luôn được đắp trên hai chân Quân Thiết Anh nhiều năm qua lên. Áo trắng thuần khiết, theo làn gió bay, từ từ lộ ra trước ánh mắt mọi người…

- Hừ! Nếu cậu đã muốn nhục nhã tới cùng thì lão phu không ngại cho cậu cơ hội này.

Tam trưởng lão xùy một tiếng, liếc nhìn Tiêu Dương rồi quét qua Quân Thiết Anh, cười lạnh.

Hai mươi năm không thể chữa khỏi bệnh, nói chi là một giờ đồng hồ?

- Quân Tam tiểu thư, cô hãy đứng lên đi.

Một đệ tử Nhà họ Quân không nhịn được mà nở nụ cười châm chọc.

- Nếu cô đứng lên được, tôi quỳ xuống gọi cô ba tiếng bà nội, nhé?

- Ha ha!

Lúc này, Tiêu Dương lạnh mắt liếc một cái, nhìn thằng người nọ. Vừa tính lên tiếng, Quân Thiết Anh ở bên cạnh đã lạnh lùng mở miệng:

- Dựa vào cái miệng của anh chỉ đáng làm cháu của rùa thôi. Tôi sẽ không có một đứa cháu bất tài như vậy đâu.

- Hừ.

Sắc mặt người nọ trở nên ác độc, hừ lạnh một tiếng:

- Miệng lưỡi tôi không độc bằng cô, thôi thì đợi cười vậy.

- Vậy anh phải nhớ rõ, lát nữa nhất định phải đứng lên cười to mấy tiếng đấy nhé!

Tiêu Dương lạnh lùng mở miệng, rồi quay lại nhìn Quân Thiết Anh, hít sâu một hơi:

- Hẳn là ổn rồi, đại tiểu thư, giờ cô hãy dồn hết lực chú ý vào hai chân, tìm cảm giác.

Hai chân không có cảm giác suốt hai mươi năm qua bỗng khôi phục cảm giác, quả thật Quân Thiết Anh vẫn chưa thể lập tức thích ứng.

- Đúng rồi.

Tiêu Dương nhẹ vỗ đầu mình, tiến lên trước vài bước, cúi người xuống, đưa tay về phía sau Quân Thiết Anh, nhanh chóng rút ra một cây châm.

Khoảnh khắc này, Quân Thiết Anh gần như cảm thấy một cơn tê dại lan khắp toàn thân, tựa như một dòng điện chạy khắp các ngõ ngách trong cơ thể, nháy mắt đã lan khắp toàn thân, kể cả… hai chân!

Ánh mắt lập tức toát lên ánh sáng.

Hai cánh tay trắng nõn của Quân Thiết Anh run rẩy đặt lên hai chân mình, ánh mắt tựa như muốn nói “không thể tin được”. Cô vô cùng kích động, hưng phấn như đang mơ vậy.

- Tôi… Tôi

Quân Thiết Anh khẽ mở miệng, giọng nói vô cùng kích động:

- Tôi… hình như… có cảm giác rồi?

Hàng mi Quân Thiết Anh khẽ run, lông mày khẽ nhướn, đôi mắt phượng từ từ khép lại.

Gió nhẹ khẽ lướt qua, lúc này, Quân Thiết Anh đang dùng trái tim cảm nhận cảm giác truyền tới từ hai chân.

- Hóa ra cảm giác gió thổi qua hai chân là như thế này.

Có thể cảm nhận được điều này, đối với Quân Thiết Anh của trước kia mà nói là cả một ước mơ to lớn, là hạnh phúc xa vời khó có thể đạt được.

Hiện giờ, cô đã cảm nhận được điều ấy một cách rõ nét rồi.

Ánh mắt của tất cả mọi người đều dồn lên người Quân Thiết Anh, thấy sắc mặt lúc này của cô, ai nấy đều khẽ run trong lòng.

- Chẳng lẽ…

- Không phải chứ!

- Trên đời này thực sự tồn tại y thuật thần kỳ tới mức này ư? Thần y?

Tiếng xì xào ngừng lại khi Quân Thiết Anh mở đôi mắt ra. Cô đặt tay lên hai tay vịn của xe lăn, bỗng nhiên, khẽ cử động chân phải, di chuyển được! Ánh mắt cô càng sáng hơn.

Bản thân cô đã thực sự có thể điều khiển chân phải của mình rồi!

Liệu có phải cô đang nằm mơ không!

Quân Thiết Anh nhìn Tiêu Dương với vẻ đầy mừng rỡ.

- Cố lên!

Tiêu Dương mỉm cười, chầm chậm gật đầu, cho cô một nụ cười tin tưởng, cổ vũ.

Giờ phút này, bản thân Quân Thiết Anh cũng ngừng thở. Dần dần, chân phải của cô đã đặt lên bãi cỏ, tiếp xúc với bãi cỏ mềm mại kia, cảm nhận được cảm giác thoải mãi dễ chịu trước giờ chưa từng có.

- Chân của cô ta thực sự có thể cử động kìa!

Tất cả mọi người đều hít một hơi lạnh.

Tam trưởng lão bên kia mở lớn hai mắt, trên mặt là vẻ khiếp sợ và không tin nổi.

- Sao có thể chứ?

Không ít ánh mắt cũng đổ dồn về phía Tiêu Dương đang đứng bên cạnh Quân Thiết Anh.

Sao hắn có thể làm được hay vậy?

Thời gian chầm chậm trôi qua, hai chân Quân Thiết Anh đã đặt lên bãi cỏ…

Thời khắc quyết định vận mệnh đã tới rồi!

Mọi người vô cùng yên tĩnh, ánh mắt ai nấy nhìn chằm chằm cảnh tượng này.

Im lặng đến mức nghe thấy cả tiếng kim rơi.

- Đứng lên!

- Đứng lên nào!

Giọng nói trong sâu thẳm trái tim Quân Thiết Anh không ngừng vang lên, gào thét như ngay bên tai.

Cô khao khát rằng một ngày nào đó, mình có thể thoát khỏi hai bánh xe lăn, không phải phụ thuộc vào nó nữa.

Cô khao khát rằng một ngày nào đó, cô có thể đi đứng như mọi người, hiên ngang giữa đất trời.

Cô khao khát rằng một ngày nào đó, cảnh tượng ngày hôm nay sẽ trở thành sự thật…

Cố lên…

Đứng lên!

Bộp bộp bộp!

Hai tay Quân Thiết Anh bỗng dùng sức, cơ thể mềm mại làm ra động tác cả đời này chưa từng làm…

Đứng!

Đứng lên!

Đứng lên nào!

Chương Trước Chương Tiếp

Combo 100 lượt đọc giảm 30%👉
Combo Full lượt đọc giảm 41%👉

Thành viên bố cáo️🏆️

🔊️Bình luận (0) - 🎫Đề cử (0)