- Hãy chịu đựng!
Chịu đựng nào!
Dù nỗi đau kia thấu tận tâm can, nhưng lúc này Quân Thiết Anh tỉnh táo vô cùng. Diều cô mong mỏi suốt hai mươi năm chẳng phải là cảm giác đau đớn này sao? Nhất định phải chịu đựng.
Muốn phá kén thành bướm, phải chịu đựng được nỗi đau khi lột xác.
Đôi mắt Tiêu Dương nhìn chằm chằm Quân Thiết Anh, đôi mắt đầy lo lắng, căng thẳng, sau đó là đau lòng, không đành lòng… Dần dần, ánh mắt hắn trở nên bình thản rồi tia sáng bắt đầu xuất hiện…
Quân Thiết Anh dần dần ngưng run rẩy, nỗi đau thấu tâm can kia dường như đã không còn nữa.
- Tác dụng của thuốc đã thấm vào xương tủy rồi.
Tiêu Dương cầm tay Quân Thiết Anh, liếc nhìn thời gian, hơi nở nụ cười:
- Đợi qua mười phút nữa là xong.
Trong phòng trở lại vẻ yên tĩnh vốn có.
Cuộc họp Nhà họ Quân lúc này đã hoàn thành một bước.
Tất cả mọi người gần như dừng động tác trong tay lại, ánh mắt hướng về phía Lão trưởng đoàn.
Cuộc đánh cược một giờ, sắp hết rồi.
Lúc này, khóe miệng Tam trưởng lão không khỏi nhếch lên, tự nói nhỏ với mình:
- Một giờ đồng hồ này quả thật khiến người ta thấy dài như ba thu mà. Có điều, lại rất khiến người ta mong chờ.
Một giờ, tạo ra kì tích?
Tất cả mọi người chẳng thèm nghĩ tới ấy chứ.
Ai nấy đều đang đợi để mở miệng cười cợt chế giễu.
- Theo tôi thấy, có lẽ bọn họ đã bỏ trốn từ cửa sau rồi ấy chứ.
- Nói tóm lại, hôm nay tôi được chứng kiến chuyện buồn cười nhất cuộc đời này rồi.
Phía bên phải, một cô gái gợi cảm mặc váy tím cũng không kìm lòng được mà tràn đầy chờ mong:
- Tiêu Dương, tôi lại muốn xem xem, chẳng biết anh có thể đạo diễn tiếp vở kịch này nữa hay không…
Đơn Mộng Nhi.
Khi thấy Tiêu Dương liên tục đánh bại vài đệ tử của Nhà họ Quân, sắc mặt Đơn Mộng Nhi trở nên cực kỳ khó chịu, hiện giờ thấy mọi chuyện diễn ra như này, đương nhiên trên gương mặt Đơn Mộng Nhi là nụ cười khó giấu.
- Xem ra Quân Thiết Anh, chắc hẳn sẽ bị đuổi ra khỏi Nhà họ Quân rồi.
Trong đám người Nhà họ Thẩm, ánh mắt lạnh lẽo của Thẩm Băng Sơn lóe lên ánh sáng.
- Cha, chẳng biết Thôi Đồng đi đâu mất rồi?
Thẩm Phi Văn đứng sau lão ta, mở miệng hỏi nhỏ.
Thẩm Băng Sơn hơi ngẩn ra, hồi lâu sau, nhẹ khoát tay:
- Không sao đâu, dựa vào khả năng của y chắc hẳn sẽ không gặp nguy hiểm đâu.
Ngừng một lát, Thẩm Băng Sơn lại mở miệng:
- Phái mấy người đi tìm xem sao.
Thẩm Băng Sơn biết rõ lai lịch của Thôi Đồng, nếu Thôi Đồng gặp chuyện không may khi đi với lão, lão không thể tưởng tượng nổi hậu quả mình phải gánh chịu là gì.
- Tới rồi! Bọn họ tới rồi!
Một tiếng hô đầy kinh ngạc khiến mọi người ngừng bàn tán, ánh mắt đều hướng về một phía, trên con đường nhỏ, gió lớn thổi qua, áo dài trắng như tuyết tung bay trong gió.
Xe lăn nhẹ nhàng chuyển động, chăn lông màu xanh da trời hút ánh mắt vô cùng vẫn được đắp trên hai chân.
- Vậy mà vẫn dám tới?
Có người mở miệng chế nhạo.
- Chẳng lẽ cảm thấy bị sỉ nhục chưa đủ à?
- Ha ha!
Lúc này, ánh mắt Quân Hoa Thừa dán chặt về phía trước. Khoảnh khắc này, trái tim ông đập thình thình, nhìn phía trước không chớp mắt, tuy rằng biết hi vọng kia mong manh biết bao, nhưng ông vẫn không ngừng mong mỏi ước mơ xa vời kia thành sự thật.
- Hừ! Tôi thật sự rất mong chờ đó.
Tam trưởng lão mỉm cười nói, ánh mắt dõi theo hai người từ xa tới gần.
Ánh mắt mọi người đều dồn lên hai người áo trắng đang tới gần.
- Tiêu Dương, tôi rất bội phục dũng khí của cậu.
Tam trưởng lão nở nụ cười châm chọc.
Ánh mắt Tiêu Dương lướt qua Tam trưởng lão, mặt mày bình tĩnh, không có chút cảm xúc, càng khiến người ta cảm thấy kết quả không ngoài dự đoán, tiếng cười nhạo vang lên khắp bốn phía.
Một khi bị thua, hai người sẽ bị đuổi ra khỏi Nhà họ Quân một cách nhục nhã nhất, đâm ra chẳng ai sợ sẽ đắc tội với bọn họ.
- Sao rồi? Kỳ tích của cậu đâu?
Quân Hoa Minh cũng không kìm nổi mà nở nụ cười, ánh mắt lộ vẻ khinh thường.
Ánh mắt Tiêu Dương không rời khỏi Tam trưởng lão, hồi lâu sau mới lên tiếng:
- Có thể không cược không?
- Gì cơ?!
Tam trưởng lão sửng sốt, há miệng cười ha ha, mọi người cũng không nhịn được mà cười thành tiếng.
- Không cược?
Tam trưởng lão mở miệng:
- Quân tử nhất ngôn, tứ mã nan truy! Nếu lão phu thua, nhất định sẽ quỳ xuống trước mặt cậu.
Ánh mắt trêu tức nhìn Tiêu Dương với vẻ đầy khinh miệt.
- Thật ư?
Tiêu Dương khẽ nhếch khóe miệng, bỗng nhiên vươn tay, nhấc tấm chăn lông đang che hay chân Quân Thiết Anh ra, vất luôn ra phía sau, chiếc chăn lông rơi xuống bãi cỏ.
Tất cả mọi người có mặt bỗng im bặt…
Chuyện này…
Trong lòng ai nấy đều thoáng run lên…
Một giọng nói chầm chậm vang lên.
- Đại tiểu thư, hãy tin vào bản thân mình.
Ánh mắt Tiêu Dương kiên định:
- Đứng lên nào!