Hộ Hoa Trạng Nguyên Ở Đô Thị

Chương 503: Tiêu dương rút kiếm! (2)

Chương Trước Chương Tiếp

Mẹ ruột của Quân Thiết Anh, Bạch Lương nhìn bà lớn lên từ nhỏ, biết bà được gả vào Nhà họ Quân!

Là người chịu trách nhiệm việc chăm sóc mẹ của Quân Thiết Anh khi được gả vào Nhà họ Quân, mẹ Quân Thiết Anh chết vẫn luôn là cái dằm trong tim Lương bá! Cho nên, có thể tưởng tượng tình cảm ông dành cho Quân Thiết Anh lớn thế nào, ông coi cô là cháu gái của mình!

Ầm!

Thân mình Lương bá lui về sau mấy bước, rồi ông lại điên cuồng xông lên.

- Lão già chết tiệt!

Thôi Đồng tức giận mắng một tiếng, đột ngột nhảy lên, lui về sau mấy bước, đôi mắt hiện lên ánh sáng ác độc:

- Nếu ông đã muốn chết, tôi đây sẽ thỏa mãn ông!

Rầm!

Âm thanh rung trời vang lên!

Trong tay Thôi Đồng bỗng xuất hiện một chiếc roi sắt dài gần hai mét, nhìn có vẻ đầy sát khí, cực kỳ uy lực.

Mà tiếng nổ rung trời kia, hệt như tiếng sấm sét rạch ngang trời vậy.

Có điều, lúc này Lương bá gần như đã không thiết mạng sống, đâu thèm quan tâm trong tay Thôi Đồng là roi sắt hay kiếm sắt, ông vẫn phăm phăm xông lên trước.

Ánh mắt Thôi Đồng lóe lên ý cười lạnh lùng.

- Trường tiên ẩm huyết!

Rầm!

Y nhún người nhảy lên trước, roi sắt mạnh mẽ vút lên phía trước, đánh về phía Lương bá.

Cơ thể con người làm bằng da bằng thịt cứ thế gánh hết sức mạnh kinh người này.

Rầm!

Trước người Lương bá đã xuất hiện vết roi đỏ như máu.

Cảm giác đau rát kinh khủng lập tức lan ra khắp toàn thân…

Lương bá cắn chặt răng, điên cuồng phản kích.

Trong phòng, sắc mặt Tiêu Dương bình tĩnh, một tay nhanh chóng quấy đều nước trong chậu đồng. Hiện giờ, nước đã biến thành màu đỏ như máu, Thất diệp huyết hãn thảo và rễ của nó đã bị Tiêu Dương nghiền thành bột và thả vào trong chậu đồng.

Mặt nước xoay tròn từng xoáy…

Hai mắt Tiêu Dương nhìn chậu đồng không chớp, bên tai cũng không ngừng vang lên tiếng roi vút ma quỷ như sấm rền.

- Sau khi Thất diệp huyết hãn bảo và rễ cây được nghiền thành bột phấn hòa vào trong nước, sau khi hòa tan, cần một phút để kết thành bột nhão.

Trong lòng Tiêu Dương thầm nói với mình:

- Mà nếu sau một phút không được sử dụng, tác dụng của thuốc sẽ khiến bột nhão trở thành dạng rắn.

Nói cách khác, quả thật lát nữa Tiêu Dương có cơ hội ra ngoài ngăn cản Thôi Đồng.

Nhưng, hắn chỉ có một phút!

Nếu trong vòng một phút, hắn không thể chế ngự kẻ xâm nhập ngoài kia, chỉ e, tất cả sẽ thành, kiếm củi ba năm thiêu một giờ!

- Chỉ e Lương bá hết chịu nổi rồi…

Tiêu Dương cắt chặt răng, mắt khẽ lóe lên ánh sáng lạnh lẽo.

Dày đặc sát khí!

Tiêu Dương đã không tìm được bất kỳ lý do gì để tha thứ cho kẻ đang muốn xông vào ngoài kia nữa rồi!

Sát ý dần dần dâng lên!

Ánh mắt nhìn chằm chằm mặt nước phía trước, tốc độ quấy tròn của cánh tay phải dần dần chậm lại.

Sắp rồi!

Sắp rồi!

Rầm! Rầm! Rầm!

Ba tiếng roi sắt liên tiếp vang lên, khắp không giang ầm vang tiếng nổ rung trời kia.

Ầm!

Cơ thể Lương bá nặng nề ngã xuống cách cửa phòng hai mét, giờ phút này, toàn thân ông đầy vết roi, hơn nữa, máu thịt lẫn lộn, vệt máu chảy dài. Mặt mũi ông toàn là máu, đôi mắt tức giận bất lực trợn trừng, cơ thể run rẩy co rút, nhưng ông không còn sức để đứng lên.

- Thật là một lão già khó chơi!

Thôi Đồng nhếch miệng, đồng thời nở nụ cười lạnh, trào phúng:

- Nếu có bản lĩnh thì ông đứng lên ngăn cản tôi nữa xem nào!

Y ngửa đầu cười lớn, tay cầm roi sắt, tiến về phía trước…

Trực tiếp bước qua người Lương bá.

Đôi mắt Lương bá lóe lên tia tuyệt vọng, từ từ nhắm chặt hai mắt.

Giây phút này, khi khoảng cách giữa Thôi Đồng và cánh cửa phòng chỉ còn lại hai bước, cửa phòng đột ngột mở ra…

Thôi Đồng dừng bước.

Trước mắt, xuất hiện một gương mặt bình tĩnh đến đáng sợ, ánh mắt hờ hững, nhìn chằm chằm Thôi Đồng.

- Lại một tên không biết điều…

Ánh mắt Thôi Đồng lóe lên ý cười khinh miệt, cánh tay nhanh chóng vung lên.

Ầm!

Roi rài phát ra tiếng nổ lớn trên không, linh động như con rắn độc phóng về phía Tiêu Dương…

Lúc này, ánh mắt Tiêu Dương tựa như ngôi sao sáng, bắn ra một tia sáng lạnh lẽo như băng.

Khẽ cử động tay phải, phi qua như tia chớp, một màn sương mù như có như không bỗng xuất hiện trong không khí, lóe lên quầng sáng màu trắng bạc, tốc độ nhanh tới mức khó lòng tưởng tượng.

Né tránh!

Tiêu Dương rút kiếm!

Viu!

Một kiếm bất ngờ khiến người ta không thể tưởng tượng nổi!

Trường kiếm viu một cái lại chẳng thấy bóng dáng đâu. Từ lúc nó xuất hiện cho tới giờ phút này chỉ ngắn ngủi như cái chớp mắt. Thứ duy nhất chứng tỏ nó tồn tại chỉ còn một vệt đỏ trên trán Thôi Đồng.

Tiêu Dương quay người, dang hai tay, chầm chậm đóng lại cửa phòng lần nữa.

Tay Thôi Đồng cầm roi sắt vẫn lơ lửng giữa không trung, cứng ngắc bất động, đôi mắt trợn trừng tới mức không thể tưởng tượng được…

Phụt!

Máu tươi phun ra từ giữa trán…

Rầm!

Thân thể Thôi Đồng nặng nề đổ xuống.

Giết người chỉ bằng một chiêu!

Chương Trước Chương Tiếp

Combo 100 lượt đọc giảm 30%👉
Combo Full lượt đọc giảm 41%👉

Thành viên bố cáo️🏆️

🔊️Bình luận (0) - 🎫Đề cử (0)