Hộ Hoa Trạng Nguyên Ở Đô Thị

Chương 502: Tiêu dương rút kiếm! (1)

Chương Trước Chương Tiếp

Thanh niên xuất hiện đầy thần bí, nhưng lại khiến Thẩm Băng Sơn vô cùng tôn kính.

Được xưng là học trò xuất sắc của “Bình tiền bối”, khoảng hai mươi tám, hai mươi chín tuổi, có cảnh giới hư khí hóa thực.

Hiện giờ, Thôi Đồng nhàn nhã đi về phía này y như đang tản bộ…

- Đứng lại.

Lương bá bước lên trước, thấp giọng quát:

- Cậu là ai?

Thôi Đồng liếc nhìn Lương bá, khóe miệng khẽ nhếch, vẫn tiếp tục tiến lên trước, dường như đến chuyện mở miệng đáp lại Lương bá cũng lười.

Thấy vậy, tấm lưng hơi còng của Lương bá bỗng nhiên thẳng đứng, hai con ngươi đục ngầu thoáng hiện lên ánh sáng, giẫm chân tại chỗ, đồng thời vươn tay ra ngăn cản Thôi Đồng, trầm giọng nói:

- Nhà họ Quân không phải là nơi kẻ nào cũng có thể tùy ý giễu võ giương oai đâu! Quay về đi.

- Thật hả?

Thôi Đồng nở nụ cười thản nhiên, lông mày như kiếm hơi nhướn lên, nhún người nhảy lên, đồng thời ra tay vươn ra cực nhanh, bắt lấy cánh tay Lương bá, dùng lực mạnh.

Ánh mắt Lương bá híp lại, tay trái lập tức bắt lấy tay Thôi Đồng, hai bên đồng thời dùng lực!

- Nhìn không ra…

Ánh mắt Thôi Đồng thoáng kinh ngạc, lướt qua Lương bá:

- Không ngờ, một người hầu nho nhỏ trong Nhà họ Quân thôi mà cũng có chút khả năng đấy chứ.

- Vẫn đủ để đố phó với cậu!

Lương bá đáp.

Thôi Đồng cười ha ha:

- Lão già, tránh ra! Ông không ngăn được tôi đâu. Tôi chỉ tới xem xem, cái tên Tiêu Dương kia rốt cục có bản lãnh gì có thể cứu Quân Thiết Anh mà thôi.

Dưới mí mắt, lóe lên tia sáng.

Đối với y, đây là một cơ hội tốt, thừa dịp tất cả mọi người không để ý, y có thể trực tiếp bắt Quân Thiết Anh đi, như vậy thì có thể tránh được không ít rắc rối.

Gương mặt Lương bá đỏ bừng, bỗng nhếch miệng cười, giọng nói nhẹ nhàng chầm chậm vang lên:

- Muốn đi qua? Được thôi, bước qua xác lão phu đi.

- Ngoan cố cứng đầu.

Đôi mắt đầy lệ khí của Thôi Đồng khẽ chớp, mạnh tay một chút, ầm một tiếng, một luồng lực cực lớn phát ra, cơ thể Lương bá lảo đảo lui về sau vài bước.

Sắc mặt Lương bá trở nên nghiêm trọng.

Thực lực của người trước mặt này mạnh hơn Lương bá.

Cảnh giới Thực Khí, mỗi một cảnh giới tiền – trung – hậu đều cần phải ngưng tụ rất nhiều lực lượng, giữa những cảnh giới cũng có sự chênh lệch rất lớn, ví dụ như giữa tiền kỳ Thực khí nhất vân và trung kỳ Thực khí nhất vân, chênh lệch giữa hai người, xét từ mức độ nông sâu của thực lực, chênh lệch khoảng sáu lần.

Bởi vậy, không ít người dù có sức mạnh đột phá “Hư khí hóa thực” thì cũng rất khó khăn, mỗi bước sau đó đều cực kỳ khó khăn. Sau khi đạt tới giai đoạn tiền Thực khí nhất vân, có khi cả đời chưa chắc đột phá được đến trung kỳ Thực khí nhất vân.

Con đường luyện võ, nghịch thiên tu hành, đương nhiên rất khó khăn!

Chỉ chạm một cái thôi, Lương bá đã cảm nhận được thực lực của Thôi Đồng, trung kỳ Thực khí nhất vân!

Đây tuyệt đối là một tên yêu nghiệt có thiên phú cực kỳ cao!

Lương bá tu hành cả đời, bình thường cũng rất ít khi để lộ thực lực của bản thân, có điều, khả năng hiện giờ của ông chẳng qua cũng chỉ là tiền kỳ của Thực khí nhất vân mà thôi, cho dù chỉ còn cách trung kỳ chút xíu nữa thôi, nhưng từ rất lâu rồi, ông không thể đột phá lên trung kỳ.

Ầm!

Bóng người Lương bá lại lui lại phía sau vài bước.

- Lão già, nếu ông còn cần mạng sống, thì cút ngay.

Gương mặt lạnh lùng của Thôi Đồng hiện lên nụ cười khinh miệt:

- Chỉ có bằng ấy thực lực mà cũng dám ngăn cản tôi? Quả thực không biết điều.

Lương bá nắm chặt hai tay, quát lớn một tiếng, cánh tay đầy gân xanh, đấm tới:

- Đừng hòng bước qua đây được!

Phụt!

Tiến lên trước một bước, đối mặt với thanh niên có năng lực cao hơn mình, Lương bá chỉ đành đánh đòn phủ đầu, chủ động tấn công, mới có thể dây dưa cùng y, kéo dài thời gian.

Vẫn còn 40 phút nữa!

Ánh mắt Lương bá vô cùng kiên định, dứt khoát mà kiên trì.

Giờ phút này, trong phòng, tuy rằng sắc mặt Tiêu Dương vẫn bình tĩnh như trước, hơn nữa động tác trên tay vẫn không ngừng, nhưng trong lòng có hơi lo lắng.

Động tĩnh bên ngoài lớn như vậy, đương nhiên hắn đã nghe thấy.

- Lương bá, nhất định phải kiên trì.

Hắn thầm nói trong lòng, hiện giờ đã tới giai đoạn cuối của việc châm cứu, nhưng tiếp theo còn phải nghiền nát Thất diệp huyết hãn thảo và rễ của nó thành bột trộn với nước để đắp lên hai chân Quân Thiết Anh, quá trình này là quá trình quan trọng nhất, tuyệt đối không thể sơ xuất được.

Hít sâu một hơi.

Phụt!

Cây châm cuối cùng được châm xuống huyệt vị trên đùi Quân Thiết Anh.

Tiêu Dương đứng lên, nhanh chóng bước tới bên cạnh, mở túi đựng quần áo ra, lấy bảy cái bình trong bao ra, đồng thời mang một chiếc chậu màu đồng ra, bảy loại nước khác nhau được rót ra, dần dần hòa lẫn vào nhau.

Tiêu Dương đặt tay vào chậu. Lúc này, dưới chậu bỗng lóe lên luồng sáng nhàn nhạt màu trắng bạc.

Hắn nhanh chóng lấy hộp đựng thất diệp hãn huyết bảo ra, cẩn thận từng chút, mở ra.

- Thất diệp huyết hãn bảo! Nhờ cả vào mày đó!

Sắc mặt Tiêu Dương vô cùng nghiêm túc.

Ầm!

Bên ngoài, thân mình Lương bá lại bị đánh bay ra nữa, phía sau chính là cửa phòng.

Lồng ngực đau nhức vô cùng, Lương bá che ngực, cố gắng nuốt ngụm máu đã trào lên họng xuống. Ánh sáng trong đôi mắt ông dâng lên càng nhiều:

- Muốn vượt qua nơi này, trừ phi cậu bước qua xác lão phu.

Rồi ông cứ như không cần mạng sống, lại lao lên trước thêm lần nữa.

Thấy vậy, ánh mắt Thôi Đồng không khỏi lóe lên tia kinh ngạc. Hồi lâu sau, y nhếch miệng cười khinh thường:

- Quả nhiên là một con chó trung thành với chủ!

Khinh miệt!

- Ngăn y lại! Ngăn y lại!

Giờ phút này, trong đầu Lương bá chẳng có suy nghĩ nào khác, chỉ còn sót lại ba chữ kia mà thôi.

Ngăn y lại!

Tuyệt đối, tuyệt đối, không được để y làm hại Đại tiểu thư.

Lương bá không phải người Nhà họ Quân, ông họ Bạch.

Đến từ nhà họ Bạch.

Chương Trước Chương Tiếp

Combo 100 lượt đọc giảm 30%👉
Combo Full lượt đọc giảm 41%👉

Thành viên bố cáo️🏆️

🔊️Bình luận (0) - 🎫Đề cử (0)