Tựa như là ánh mặt trời chiếu rọi xuống trái tim cô.
Cực ấm áp.
Giây phút này, cơn sóng kích động trong lòng đã bắt đầu lan tràn.
Sự kích động trong lòng Quân Hoa Thừa cũng không kém Quân Thiết Anh là bao, hai chân của Quân Thiết Anh là tiếc nuối cả đời ông. Ông từng thề, nếu con gái mình có thể đứng lên, ông bằng lòng hi sinh bất cứ thứ gì, kể cả tính mạng mình.
Chỉ có điều, Quân Hoa Thừa không biết gì nhiều về Tiêu Dương lắm.
- Được!
Giọng nói lạnh lùng của Tam trưởng lão vang lên, thoáng nhìn đồng hồ, lập tức quay sang nhìn chằm chằm Tiêu Dương:
- Tôi chờ ở đây, một giờ sau, xem cậu tạo ra kỳ tích thế nào.
- Ông lại sai rồi.
Tiêu Dương khẽ cười:
- Trong mắt tôi, đó chẳng phải kỳ tích gì hết. Chỉ là hiện tượng y lý rất bình thường, hoặc là ông có thể khen tôi bằng cách nói tôi khiến cô ấy đứng lên dựa vào y thuật xuất thần nhập hóa của tôi.
- Hừ!
Tam trưởng lão cười lạnh.
Lão chẳng cần thiết phải phản bác làm gì, tất cả, đều rõ ràng sau một giờ thôi.
Một chuyện đáng cười nhất trần đời đang chờ lão tới vạch trần rồi cười nhạo đây mà.
Tiêu Dương cũng không chần chờ nữa, trực tiếp xoay người, nhấc túi quần áo trên đất của mình lên, bước tới cạnh Quân Thiết Anh, nói:
- Bác Lương, hãy sắp xếp cho cháu một căn phòng yên tĩnh.
Nghe vậy, ánh mắt Lương bá sáng ngời, nhìn Tiêu Dương hồi lâu, khẽ gật đầu:
- Tiêu Dương…
Hơi dừng, Lương bá quay đầu đầy xót xa, vốn tính nói mấy lời cổ vũ này kia, nhưng đối mặt với một chuyện không có khả năng xảy ra, Lương bá chẳng biết nên nói gì mới phải.
Tiêu Dương giúp Quân Thiết Anh đẩy xe lăn một cách đầy quen thuộc, bóng dáng ba người dần biết mất trong tầm mắt mọi người.
- Ba bóng lưng nhìn thê lương đáng thương biết mấy.
Một người không kìm được cất lời châm chọc rồi cười ha ha.
- E rằng đây là lần cuối cùng nhìn thấy bọn họ đó, tôi nghĩ, bọn họ sẽ trực tiếp mang theo Quân Thiết Anh đào tẩu từ cửa sau luôn.
Mọi người râm ran bàn luận. Phía đám người của nhà họ Thẩm, ánh mắt Thôi Đồng lóe lên vài cái, hồi lâu sau, không thấy bóng dáng đâu nữa.
Lương bá dẫn đường, ba người tới một khu nhà, mở một cánh cửa ra, Tiêu Dương giúp Quân Thiết Anh vào phòng rồi xoay người nói:
- Lương bá, trong vòng một giờ, tuyệt đối không được để ai tới quấy rầy tụi cháu.
Nghe vậy, mặc dù hi vọng chữa khỏi của Quân Thiết Anh không lớn nhưng Lương bá vẫn nghiêm túc gật đầu:
- Tôi bảo đảm không ai có thể tiến tới gần căn phòng này trong phạm vi nửa mét.
Cửa chính đóng lại thật chặt.
Trong căn phòng yên tĩnh, hai người bốn mắt nhìn nhau…
- Khụ.
Tiêu Dương hơi mất tự nhiên:
- Ừm… Đại tiểu thư, tôi cần phải châm cứu…
Ý trên mặt chữ, lại phải cởi đồ rồi.
Đôi má Quân Thiết Anh cũng đỏ bừng, mãi lâu sau, đôi môi xinh đẹp gợi cảm hơi mấp máy, cánh tay trắng noãn nhẹ nhàng vươn ra, bỏ chiếc chăn lông màu xanh da trời đang che trên hai chân ra.
- Có thể… bắt đầu rồi…
Tuy rằng đây không phải là lần đầu tiên, nhưng Quân Thiết Anh đã mất đi bình tĩnh vốn có, giọng nói thoáng run rẩy.
Tiêu Dương tiến lên trước vài bước, nhét hai cái khăn tay lên lỗ mũi một cách đầy thuần thục, thấy cảnh này, Quân Thiết Anh khẽ bật cười một tiếng. Lập tức, Tiêu Dương quay người, dịu dàng bế Quân Thiết Anh theo kiểu bế công chúa, nhẹ nhàng đặt cô xuống chiếc giường mềm mại.
Đai lưng con bướm khẽ mở ra.
Quần áo nhẹ nhàng rơi xuống…
Tiêu Dương bắt đầu thở gấp, không ngừng hít sâu, cố gắng khiến tinh thần mình tỉnh táo, thật bình tĩnh.
- Anh… đã chuẩn bị xong rồi chứ?
Để sự xấu hổ này không tiếp tục kéo dài, Quân Thiết Anh mở miệng hỏi nhỏ.
Lực chú ý của Tiêu Dương cũng bị dời đi, mở miệng đáp:
- Cũng may chuyến đi tới Thiên Sơn lần này đã giúp tôi tìm được loại thuốc mấu chốt giúp cô chữa khỏi hai chân! Thất diệp huyết hãn thảo!
- Hiện giờ, tôi chỉ cần dốc sức châm cứu cho cô một lần! Sau đó dùng Thất diệp hãn huyết thảo nghiền thành bột phấn, phối hợp với những phương thuốc khác, cùng bảy loại thuốc dẫn ngâm trong nước, sau đó nghiền rễ cây Thất diệp hãn huyết thảo thành phấn, hòa vào nước rồi thoa lên chân cô, để Thất diệp hãn huyết thảo phát huy công dụng, khiến kinh mạch và mạch máu trong hai chân cô lưu thông tuần hoàn …
- Dừng lại.
Quân Thiết Anh nở nụ cười:
- Mấy kiến thức về y học này anh không cần nói với tôi. Nói mấy chuyện anh mắt thấy tai nghe khi đi Thiên Sơn đi.
Thời gian chầm chậm trôi qua.
10 phút.
Ánh bạc sáng lấp lánh từ cây kim lóe lên!
- Chuẩn bị xong cả rồi!
Sắc mặt Tiêu Dương trở nên nghiêm túc, khẽ kẹp lấy kim bạc, hơi run lên, hít một hơi để bản thân hoàn toàn tỉnh táo:
- Đại tiểu thư, cô nhắm mắt thả lỏng là được. Từ giờ phút này trở đi, quá trình trị bệnh tuyệt đối không thể bị làm phiền, nếu không, đừng nói tới hai chân, ngay cả tính mạng cũng khó giữ được.
Uy lực của Thất diệp huyết hãn thảo cực kỳ ghê gớm!
- Tôi tin anh.
Quân Thiết Anh mỉm cười đáp, sắc mặt cực kỳ nhẹ nhàng, chầm chậm khép hai mắt.
Nhìn gương mặt đẹp tuyệt trần trên giường, trong lòng Tiêu Dương không khỏi thầm nói một tiếng.
- Đại tiểu thư, tình cảnh lúc trước của cô chẳng khác gì dấn thân trong địa ngục. Từ nay trở đi, tôi bảo đảm…
- Đứng lên nào, cô chính là thiên sứ!
Đôi mắt hắn lóe lên tia kiên định và tự tin.
Hít sâu một hơi.
Tay trái Tiêu Dương đặt lên đùi Quân Thiết Anh, nhanh chóng tìm được vị trí chính xác.
Phụp!
Châm dài đâm xuống.
Lần chữa trị cuối cùng, bắt đầu!
Tiêu Dương tiến vào tình trạng vô cùng chăm chú, thành hay bại, dựa cả vào lần này đây!
Thời gian trôi qua từng chút từng chút…
Phía ngoài căn phòng, Lương bá không chút lơ là, hai chân cứ như mọc rễ luôn ở trước cửa căn phòng vậy, không di dịch nửa bước.
Lát sau, vô cùng bất ngờ, một bóng người mang theo nụ cười khinh miệt xuất hiện trong tầm mắt Lương bá.
Thôi Đồng!