Ai nấy đều đổ dồn ánh mắt về phía Tiêu Dương.
- Tôi không đồng ý.
Không ngoài dự liệu của mọi người, Tiêu Dương dứt khoát lắc đầu.
Mọi người cũng hiểu, người chưa đứng lên trong suốt hai mươi năm, bảo cô ấy phải đứng lên trong vòng ba ngày thì quả thực chẳng khác gì kỳ tích. Có điều, kỳ tích như vậy chắc chắn sẽ không xuất hiện.
Sắc mặt Tam trưởng lão không chút thay đổi, khi nói ra thời hạn ba ngày, trong lòng ông đã để phần cho Tiêu Dương cò kè rồi.
- Vậy cậu muốn trong bao lâu?
Trong mắt Tam trưởng lão hiện lên ý cười.
Đã chờ hai mươi năm rồi, lão chờ thêm vài ngày cũng có sao?
- Thời gian của tôi rất quý báu.
Tiêu Dương nhếch khóe miệng, mỉm cười đáp:
- Ba ngày? Không cần, nếu chỉ muốn đại tiểu thư đứng lên, tôi chỉ cần… một giờ!
Tiếng nói vừa dứt, khung cảnh hoàn toàn trở nên yên tĩnh, hồi lâu sau, một tiếng cười sang sảng vang lên.
- Xem ra bệnh thật sự không nhẹ mà.
- Một giờ? Ha ha!
Giọng nói châm chọc khiêu khích vô cùng chói tai cứ vang lên bên tai, nhưng Tiêu Dương chỉ bình tĩnh nhìn chằm chằm Tam trưởng lão.
- Có dám dùng một giờ này đánh cược với tôi không?
Tam trưởng lão cứ như nghe được truyện cười ghê gớm lắm, cười lạnh nói:
- Tiêu Dương, nếu cậu muốn tự rước nhục vào người… Lão phu cũng không ngại giúp cậu đâu!
- Có điều…
Tiêu Dương hơi ngừng, nhíu mày nói tiếp:
- Nếu tôi thua, cái giá mà đại tiểu thư phải trả là bị trục xuất khỏi nhà họ Quân, còn nếu ông thua, chỉ cần cúi đầu lạy tôi ba lạy rồi gọi ông nội mà thôi…
Mà thôi?
Không ít người liếc mắt nhìn nhau, cơ mặt khẽ co rút.
Cái tên này còn dám đòi trưởng lão nhà họ Quân cúi đầu vái lạy? Tôn nghiêm rẻ mạt đến thế sao…
- Đánh cược như vậy hình như chẳng công bằng chút nào ha.
Tiêu Dương thở dài nói.
- Rốt cuộc cậu muốn gì?
Tam trưởng lão trầm giọng hỏi.
Lúc này, đám người nhà họ Thẩm thấy Tiêu Dương và Tam trưởng lão bắt đầu đối đầu, không ai lên tiếng nữa, chỉ lui về sau, quan sát mọi chuyện. Phía sau Thẩm Băng Sơn, có một ánh mắt thỉnh thoảng lại quét về phía Quân Thiết Anh.
Thôi Đồng!
Lần này ra ngoài, nhiệm vụ duy nhất của y là đưa Quân Thiết Anh về. Về phần lý do, Thôi Đồng không hỏi, cũng chẳng cần hỏi.
Tiêu Dương nghiêng người nhìn Quân Thiết Anh:
- Đại tiểu thư, cô có muốn ra chút điều kiện gì không?
Quân Thiết Anh trầm ngâm một lát rồi chầm chậm cất lời:
- Tôi muốn đạt được tư cách trở thành con cháu hạch tâm của nhà họ Quân!
Chỉ có trở thành con cháu hạch tâm, nắm trong tay sản nghiệp nhà họ Quân thì mới thực sự có chỗ đứng trong Nhà họ Quân.
Một câu kia của Quân Thiết Anh cũng đã đủ để thể hiện quyết định của cô.
Gia tộc này không có chỗ cho cô dung thân, cô sẽ không lựa chọn né tránh nhường nhịn, trái lại, cô muốn vượt qua trở ngại, nắm gia tộc này trong tay.
Cô là con cái dòng chính duy nhất của Nhà họ Quân, thật ra, từ giây phút cô ra đời đã phải gánh trên vai trách nhiệm này.
Quân Thiết Anh của hiện giờ, chẳng qua chỉ lựa chọn thực hiện trách nhiệm của bản thân mà thôi.
Ánh mắt cô kiên định, gật đầu với Tiêu Dương.
Ánh mắt Tiêu Dương lóe lên tia khen ngợi, mỉm cười gật đầu, lập tức nghiêng đầu, nói:
- Nghe thấy rồi chứ? Thế nào?
Ánh mắt Tam trưởng lão khẽ híp lại. Hồi lâu sau, lão nghiêng mặt nhìn về phía Đại trưởng lão.
Ánh mắt Đại trưởng lão lóe lên tia sáng.
Quân Thiết Anh muốn trở thành người nắm quyền, điều này cũng có nghĩa là hủy bỏ quan hệ thông gia với nhà họ Thẩm. Có điều, lão vừa công bố quyết định này trước mặt bao người, nếu giờ thay đổi, đối với lão mà nói, chẳng khác nào tự tát cho mình một phát.
Có điều, một giờ là có thể để Quân Thiết Anh đứng lên…
Ánh mắt Đại trưởng lão trầm xuống, tình trạng hai chân của Quân Thiết Anh, Đại trưởng lão cũng rất rõ ràng, đừng nói là một giờ, trong ánh mắt tất cả mọi người, cả đời này, Quân Thiết Anh tuyệt đối không thể đứng lên được.
- Nếu cậu không làm được thì sao?
Đại trưởng lão cất lời, lạnh lùng nhìn Tiêu Dương:
- Quân Thiết Anh chỉ có một con đường để lựa chọn, nếu cậu thua, cô ta vẫn phải bước trên con đường này, nếu nói thế, cậu chưa đặt tiền cược mà!
Tiêu Dương hơi nhướn lông mày, những lời này của Đại trưởng lão hình như có ý gì đó.
- Vậy ông muốn cược gì?
Ánh mắt sắc bén của Đại trưởng lão khẽ lóe lên, giọng nói nhẹ nhàng chầm chậm, khẽ mấp máy khóe miệng, mọi người bên cạnh không nghe thấy gì, nhưng bên tai Tiêu Dương lại vang lên hai chữ…
- Tằm vũ!
Nghe vậy, Tiêu Dương khẽ nhếch khóe miệng, quả nhiên có người biết nhìn hàng xịn, hắn vừa để lộ “Tằm vũ” ra, đối phương đã dòm ngó rồi.
- Tôi đồng ý.
Tiêu Dương gật đầu.
Đại trưởng lão nở nụ cười, gật đầu nói:
- Quyết định như vậy đi!
Nụ cười thắng lợi đã thường trực trên gương mặt lão luôn rồi.
Một giờ để Quân Thiết Anh đứng lên ấy hả?
Đây quả thật là chuyện người ta chẳng dám nghĩ tới, chớ nói chi tới việc thực hiện.
Một ván cược vừa nhìn đã biết thắng thua, chẳng cần phải lo lắng gì hết.
- Không phải Quân Thiết Anh tính dựa theo bậc thang này để rời khỏi Nhà họ Quân luôn đấy chứ.
- Chắc hẳn là vậy rồi, chuyện này mà truyền ra ngoài, nghe oách hơn “bị đuổi ra khỏi Nhà họ Quân” nhiều chứ
Lúc này, ánh mắt Quân Hoa Thừa chưa rời Tiêu Dương giây phút nào, nhíu chặt lông mày:
- Tiêu Dương, cậu phải suy xét kĩ tới hậu quả!
- Con tin anh ấy.
Quân Thiết Anh bình tĩnh lên tiếng, đôi mắt hiện lên vài tia kích động khó giấu.
Hai bàn tay trắng nõn không kìm nổi mà nắm chặt chăn lông đắp giữa hai chân.
Đứng lên.
Đối với người bình thường mà nói là chuyện nhỏ đến không thể nhỏ hơn, nhưng đối với cô lại là hai chữ cực kỳ xa lạ mà chứa đầy trông mong. Trước khi gặp được Tiêu Dương, tuy cô tin rằng có ngày mình sẽ đứng lên được, nhưng vẫn mờ mịt không chắc.
Mãi tới khi hắn, xuất hiện trong cuộc đời cô…