- Cái sai của cô ta chính là ở chỗ cô ta là một kẻ tàn phế.
Tam trưởng lão tức giận mở miệng:
- Quy định của nhà họ Quân vô cùng nghiêm minh, tuyệt đối không thể chứa chấp một kẻ tàn phế!
Chuyện đã đến nước này, Tam trưởng lão cũng không nể nang gì nữa, lão tỏ rõ lập trường của mình, nhất quyết muốn trục xuất Quân Thiết Anh ra khỏi nhà họ Quân.
- Chậc chậc, khí thế gớm nhỉ!
Tiêu Dương cười lớn.
- Tôi đang nói chuyện Đại trưởng lão, ông xen miệng vào làm gì? Tam trưởng lão phải không nhỉ? Trong mắt của ông có còn Đại trưởng lão không hả?
Nghe vậy, Tam trưởng lão lập tức biến sắc, vội vã nhìn sang Đại trưởng lão, sau đó quay mặt lại, vẻ mặt căm tức trừng mắt nhìn Tiêu Dương, quát:
- Cậu đừng có ăn nói bậy bạ.
- Bản đại gia không muốn phí lời với ông nữa.
Tiêu Dương nhếch mép, cười lạnh, nghiêm giọng hỏi:
- Kẻ tàn phế ư? Tôi muốn hỏi, Đại tiểu thư tàn phế chỗ nào?
Lời của hắn vừa dứt lập tức có không ít người nở nụ cười giễu cợt.
- Tên này não bị úng nước hay sao vậy?
Quân Hoa Minh lạnh lùng nói:
- Người bình thường có mắt đều nhìn ra Quân Thiết Anh là một kẻ tàn phế chính cống!
- Ồ….
Tiêu Dương gật đầu.
- Ý ông muốn nói là….cái này sao?
Tiêu Dương quay đầu lại chỉ tay về phía chiếc xe lăn của Quân Thiết Anh, khoảnh khắc này ánh mắt hai người chạm nhau, cả hai đồng thời gật đầu, hai người đều nhìn thấy được sự tự tin từ trong mắt đối phương.
Tam trưởng lão nhíu mày, lạnh lùng hỏi:
- Tiêu Dương, rốt cuộc thì cậu muốn giở trò gì?
- Không phải tôi muốn giở trò, tôi chỉ muốn nghiêm túc nói cho những người ‘có mắt nhìn’ một chuyện.
Sắc mặt Tiêu Dương hết sức trịnh trọng, nói ra từng chữ:
- Đại tiểu thư, cô ấy có thể đứng lên!
Lời nói của hắn kéo theo một loạt tiếng cười châm trọc.
Nhất là người nhà họ Quân bởi vì không ai rõ ràng tình trạng hai chân của Quân Thiết Anh hơn bọn họ.
Từ lúc sinh ra cô đã bị liệt hai chân.
Đến nay đã hai mươi năm rồi, một đôi chân chưa từng chạm đất hai mươi năm qua. Không ngờ lại có người có thể tự tin nói ra câu ‘cô ấy có thể đứng lên’!
Thật nực cười!
- Đúng là câu chuyện cười hài hước nhất năm!
Tam trưởng lão tỏ thái độ miệt thị, nói:
- Theo tôi cứ nghĩ cái tên Tiêu Dương này tới đây là để giở trò gì hóa ra là tới để kể chuyện cười!
- Xin cậu đấy, đừng có làm ảnh hưởng đến trí thông minh của mọi người nữa đi!
- Cậu đang kể chuyện thần thoại đấy sao? Ha ha!
Sau lời nói khinh thường của Tam trưởng lão là hàng loạt lời châm chọc khiêu khích Tiêu Dương.
Đối mặt với những lời chế giếu này, vẻ mặt Tiêu Dương vẫn hết sức thản nhiên, Quân Thiết Anh sau lưng hắn cũng không tỏ bất cứ thái độ gì.
Đợi tới khi tiếng nói của những người xung quanh nhỏ dần, Tiêu Dương mới nhếch môi cười, mắt nhìn thẳng vào Tam trưởng lão, mở miệng:
- Chuyện cười? Tam trưởng lão, nếu như câu chuyện cười này thành sự thật không biết ông còn có thể cười nổi nữa không?
Tam trưởng lão tự tin nói:
- Nếu như Quân Thiết Anh có thể đứng lên, tôi không chỉ cười mà còn quỳ xuống cười gọi cậu là ông nội ba lần! Nhưng nếu như Quân Thiết Anh không thể đứng lên, tôi muốn cô ta vĩnh viễn cút khỏi nhà họ Quân! Cả đời cũng không được bước chân vào nhà họ Quân nửa bước! Cậu có dám đánh cược không?
Tiêu Dương nhướng mày.
Thấy thế, mọi người cũng đồng loạt cười lớn.
Vừa rồi chẳng phải chém gió nhiệt tình lắm sao? Sao giờ mới chớp mắt đã thành rùa rụt cổ rồi?
Lúc này,Quân Hoa Thừa cũng khẽ nhăn mày nhìn chằm chằm vào Tiêu Dương.
Một lúc sau…
Tiêu Dương thở dài một hơi, lắc đầu….
Tam trưởng lão khiêu khích:
- Không dám đánh cược sao?
- Đương nhiên là không phải!
Tiêu Dương thở dài nói:
- Chỉ là tôi không muốn nhận người cháu như ông thôi!
Khuôn mặt tươi cười của Tam trưởng lão lập tức cứng ngắc, giận tái mặt, quát:
- Cậu….
- Thôi được rồi.
Tiêu Dương tỏ vẻ uất ức, nói:
- Bị người ta gọi là ông nội ba lần cũng chẳng chết được. Đúng không, Đại tiểu thư?
Tiêu Dương xoay người lại nhìn Quân Thiết Anh.
Quân Thiết Anh cùng Tiêu Dương nhìn nhau một lúc, sau đó Quân Thiết Anh cũng thuận theo gật đầu tán thành.
- Nhu Anh.
Quân Hoa Thừa thấy con gái cũng đã tỏ rõ thái độ của mình thì nhất thời cảm thấy sợ hãi, gấp gáp nói:
- Sao con…
- Không nên nhiều lời nữa.
Quân Thiết Anh lạnh lùng cắt đứt lời nói của Quân Hoa Thừa.
- Quyết định của Tiêu Dương cũng chính là quyết định của tôi.
- Hừ! Nếu đã như vậy thì hãy ra một cái kỳ hạn đi.
Ánh mắt rét lạnh của Tam trưởng lão liếc nhìn Tiêu Dương, nói:
- Ba ngày! Trong vòng ba ngày, nếu như Quân Thiết Anh không thể đứng lên thì sẽ lập tức bị đuổi ra khỏi nhà họ Quân, thế nào?
Tam trưởng lão vừa dứt lời, người nhà họ Quân không ít kẻ có vẻ mặt chờ mong muốn xem kịch hay.
Ba ngày sau là có thể được thấy kết quả của câu chuyện cười này rồi.