Hộ Hoa Trạng Nguyên Ở Đô Thị

Chương 498: Cô ấy có thể đứng lên! (1)

Chương Trước Chương Tiếp

Mọi chuyện đang có chiều hướng kết thúc thì đột nhiên lại bị lật lại. Sự xuất hiện của Thẩm Băng Sơn cũng không khiến mọi người cảm thấy bất ngờ. Con trai bị giết chết, ông ta tới đây cũng là chuyện hết sức bình thường. Nhưng chỉ có điều Thẩm Băng Sơn vừa tới đã nói Quân Thiết Anh chính là hung thủ đứng sau khiến mọi người hết sức kinh ngạc.

Tiếng bàn tán xôn xao lại bắt đầu vang lên. - Là Quân Thiết Anh sao? - Cũng có khả năng này lắm, nghe nói Quân Thiết Anh thà chết cũng không muốn gả vào nhà họ Thẩm.

- Nghe nói tối hôm qua Thẩm Thành Văn bị người ta ném xuống hồ cũng là vì Quân Thiết Anh, cô ta hoàn toàn có động cơ giết người.

Tất cả các loại ánh mắt đều đồng loạt hướng về phía Quân Thiết Anh…

Lúc này, Tiêu Dương nhẹ nhàng đến đứng chắn trước người Quân Thiết Anh. Hắn quay đầu, ánh mắt lạnh lùng lướt qua đám người, tiếng bàn tán lập tức nhỏ lại, mọi người ai cũng có chút kiêng kị Tiêu Dương. Vừa rồi Tiêu Dương đã liên tiếp đánh bại đám con cháu nhà họ Quân, khí thế mãnh liệt đó vẫn còn quanh quẩn trong đầu mọi người, vì vậy nếu không phải bắt buộc thì không ai muốn tự rước lấy họa vào thân.

Ánh mắt Tiêu Dương cuối cùng liếc tới Thẩm Băng Sơn, lạnh nhạt hỏi:

- Ông ta là ai vậy?

Có Tiêu Dương bên cạnh, Quân Thiết Anh cảm thấy bình tĩnh hơn bao giờ hết, cô bình thản trả lời:

- Gia chủ nhà họ Thẩm, đồng thời cũng là bố của Thẩm Thành Văn, ôg ta là Thẩm Băng Sơn.

Tiêu Dương khẽ nhăn chán, liếc Thẩm Băng Sơn một cái rồi cười lạnh, nói:

- Chẳng lẽ người nhà họ Thẩm ai ai cũng chỉ biết vô duyên vô cớ cắn người thôi sao?

Lúc trước thì khăng khăng khẳng định Tiêu Dương chính là hung thủ giết người giờ nháy mắt lại xoay chuyển, chĩa mũi giáo về phía Quân Thiết Anh, hành động này thật khiến người khác khinh thường.

Ánh mắt Thẩm Băng Sơn hết sức sắc bén, nghiêm giọng nói:

- Trước giờ tôi chưa bao giờ làm việc gì mà mình không hề nắm chắc nếu tôi đã dám nói Quân Thiết Anh là người đứng sau sai khiến hung thủ giết người thì chắc chắn là đã có chứng cứ xác thực rồi.

Thẩm Băng Sơn nói tới đây thì dừng lại, bỗng quay mặt nhìn Quân Hoa Thừa, nói:

- Quân gia chủ, hai nhà chúng ta vốn có hôn ước nhưng không ngờ lại xảy ra thảm kịch này. Quân Thiết Anh đã thuê sát thủ giết con tôi, mục đích chính là để hủy bỏ hôn ước!

Thẩm Băng Sơn hít một hơi thật sâu, vẻ mặt lạnh lùng, nói tiếp:

- Tôi có thể không truy cứu tội bày mưu giết người của Quân Thiết Anh nhưng tôi có một điều kiện.

Mọi người đều cảm thấy khó hiểu nhìn Thẩm Băng Sơn.

Thẩm Băng Sơn dứt khoát nói:

- Đơn giản thôi, việc lấy Quân Thiết Anh vốn là tâm nguyện lớn nhất của con trai tôi! Hôm nay, mặc dù nó đã qua đời nhưng người làm bố như tôi bằng bất cứ giá nào cũng phải giúp nó hoàn thành tâm nguyện cuối cùng này.

Tất cả đều kinh ngạc xôn xao nghị luận.

Bọn họ đều nghe hiểu ý tứ của Thẩm Băng Sơn.

- Muốn Quân Thiết Anh phải…gả cho người chết hay sao?

- Còn chưa về nhà chồng đã phải thủ tiết, đúng là chuyện lạ!

- Yêu cầu như vậy mà nhà họ Thẩm cũng nói ra được! Thế nhưng mà, Quân Thiết Anh thà là như vậy cũng còn hơn là bị trục xuất ra khỏi nhà họ Quân!

- Thật hoang đường.

Một tiếng quát vang rội khiến mọi người đồng loạt im lặng, đôi mắt lạnh lẽo của Tiêu Dương lóe lên, hắn nhìn chằm chằm vào Thẩm Băng Sơn, lạnh lùng cất lời:

- Ông đang nói mơ đấy à?

- Hừ!

Thẩm Băng Sơn hừ lạnh, nói:

- Chuyện hôn ước của hai nhà Quân Thẩm không đến lượt một thằng ranh vắt mũi chưa sạch như cậu xen miệng vào.

Tiêu Dương lập tức chất vấn:

- Ông nói ông có chứng cứ chứng minh Đại tiểu thư đã thuê sát thủ giết người, vậy ông có dám lấy chứng cứ đó ra không?

Thẩm Băng Sơn chắp tay sau lưng, nói:

- Tôi không cần phải chứng minh cho cậu thấy.

- Vậy thì tôi cũng chỉ có thể nói cho biết….

Giọng nói của Tiêu Dương trầm bổng rõ ràng.

- Ngày hôm nay, vận mệnh của Đại tiểu thư sẽ do chính cô ấy quyết định. Bất cứ người nào cũng không có quyền xen vào.

Thẩm Băng Sơn lạnh lùng nói:

- Bản gia chủ ghét nhất chính là loại người ăn nói ngông cuồng không biết lượng sức trước mặt mình.

- Ồ, về điểm này ông với tôi hợp nhau đấy.

Hai người đứng đối diện nhau, mùi thuốc súng tỏa ra nồng nặc, hai người tựa như hai ngọn núi lửa đang muốn phun trào, khí nóng toát ra khiến những người xung quanh cảm thấy khó thở.

- Hai người chuẩn bị đánh nhau hả?

- Trong tình hình này, người nào nắm đấm cứng hơn thì sẽ có quyền được nói chuyện.

- Chậc chậc, nhà họ Thẩm mặc dù không phải là gia tộc có lịch sử lâu đời như nhà họ Quân, nhưng nghe nói thực lực của Thẩm Băng Sơn cũng vô cùng mạnh.

Hai người bình tĩnh nhìn thẳng vào đối phương, ánh mắt của cả hai càng lúc càng lạnh lùng, Thẩm Băng Sơn từ từ đưa tay lên…

- Dừng lại!

Đột nhiên có người lên tiếng ngăn cản.

Là Đại trưởng lão

- Thẩm Băng Sơn.

Đại trưởng lão nhìn về phía Thẩm Băng Sơn, giọng nói của lão đột nhiên biến thành một đường truyền nhỏ đến bên tai Thẩm Băng Sơn:

- Tại trước mặt các nhân vật có máu mặt ở thủ đô công khai sử dụng ‘thuộc tính’, ông không sợ tự rước lấy phiền toái sao?

Nghe vậy, Thẩm Băng Sơn lập tức biến sắc.

Thuộc tính giả không được phép sử dụng sức mạnh thuộc tính trước mặt những người bình thường. Đây là điều cấm kỵ của giới Thuộc tính giả. Hiện tại mặc dù đang ở nhà họ Quân nhưng lại có mặt rất nhiều nhân vật có tiếng tăm ở thủ đô, trong trường hợp này chỉ có thể động võ. Võ thuật là quốc học quốc túy của Trung Quốc, trong mắt những người bình thường thì nó vô cùng mạnh và không một ai có suy nghĩ khác thường. Thế nhưng nếu như bọn họ nhìn thấy không gian bỗng nhiên xuất hiện gió lửa sấm sét rầm rầm đánh tới, thử hỏi người bình thường làm sao có thể tiếp nhận được chuyện này.

Cho dù có là gia chủ nhà họ Quân cũng không dám vi phạm quy tắc trong trường hợp như vậy.

Nhất là ở thủ đô.

Hai mắt Thẩm Băng Sơn lóe lên tia tàn nhẫn, ông ta hừ lạnh, không cảm lòng lườm Tiêu Dương một cái sau đó quay mặt lại, nói:

- Đại trưởng lão, chuyện này, trưởng lão hãy quyết định đi.

Đại trưởng lão nheo mắt, một lúc sau, chậm rãi lên tiếng:

- Lão già này hết sức đau buồn trước tin dữ của nhà họ Thẩm.

Nghe vậy, Tiêu Dương bĩu môi, nhìn chằm chằm vào mặt Đại trưởng lão, miệng lẩm bẩm:

- Mặt ông thế kia mà nói là hết sức đau buồn? Nếu như vậy tôi chỉ cần nhăn mặt nhíu mày chẳng phải cũng có thể biến thành đau thương không muốn sống nữa sao?

Quân Thiết Anh ngồi phía sau nghe thấy Tiêu Dương nói như vậy liền bật cười khúc khích, lườm người đứng trước mặt mình. Hiện tại, tình hình đang hết sức căng thẳng vậy mà hắn vẫn còn nói linh tinh được.

- Chỉ có điều….

Đại trưởng lão chậm rãi, nói:

- Thẩm gia chủ, hôm nay là ngày nhà họ Quân tổ chức hội nghị gia tộc, lão già tôi không hy vọng hội nghị bị cắt ngang bởi những chuyện không liên quan. Chân tướng về cái chết của cậu nhà vẫn còn phải tiếp tục điều tra, còn về Quân Thiết Anh…

Đại trưởng lão liếc mắt nhìn qua, ánh mắt rơi trên người Tiêu Dương, nói tiếp:

- Nếu như Thẩm gia chủ có hứng thú, có thể đứng ở một bên nghe, chúng tôi đang bàn bạc về vấn đề nên xử trí Quân Thiết Anh như thế nào!

- Đại trưởng lão nói như vậy là không đúng rồi.

Tiêu Dương lập tức tiếp lời, nhíu mày, nói:

Chương Trước Chương Tiếp

Combo 100 lượt đọc giảm 30%👉
Combo Full lượt đọc giảm 41%👉

Thành viên bố cáo️🏆️

🔊️Bình luận (0) - 🎫Đề cử (0)