- Tôi chẳng hiểu bà đang nói cái gì cả!
Mã Tĩnh Mỹ lạnh mặt, siết chặt nắm tay, nghiến răng nói:
- Không hiểu? Tiêu Dương, cậu tưởng cậu không nhận thì bản phu nhân không có cách bắt được cậu sao?
Tiêu Dương cười lớn, nói:
- Về cái chết của cậu nhà thực lòng tôi cảm thấy rất vui, nhưng điều đó cũng không có nghĩa là Tiêu Dương tôi đã giết cậu ta.
Tiêu Dương dừng một lát sau đó lại tỏ vẻ nghiêm túc, nói:
- Ở Minh Châu, tôi được trao danh hiệu công dân tốt của thành phố, tôi làm sao có thể tùy tiện giết người được chứ?
- Tiêu Dương!
Thẩm Phi Văn tức giận, lạnh lùng nói:
- Cậu đương nhiên là không có bản lĩnh đột nhập vào nhà họ Thẩm mà thần không biết quỷ không hay rồi giết chết em ba tôi nhưng cậu đã bỏ tiền thuê sát thủ ‘trường bào’ làm việc thay cậu!
Sát thủ ‘trường bào’?
Trong nháy mắt, mọi người lại càng thêm kinh hãi, danh tiếng của sát thủ ‘trường bào’ đương nhiên mọi người ai ai cũng biết. Chỉ có điều không ai ngờ được sát thủ ‘trường bào’ lần này lại phạm phải sai lầm không nên có như vậy.
Tiêu Dương cười lạnh, liếc mắt nhìn đám người nhà họ Thẩm, nhếch mép hỏi:
- Mấy người tận mắt nhìn thấy hay sao?
- Hừ! Tại nơi em ba bị giết đã phát hiện ‘hắc thiếp’, ký hiệu đặc biệt của sát thủ ‘trường bào’! Cậu còn muốn chối hay sao?
Tiêu Dương tỏ vẻ khó hiểu hỏi lại:
- Thế thì có liên quan gì đến tôi? Chẳng lẽ là bởi vì tôi cũng mặc trường bào hay sao?
Tiêu Dương bất đắc dĩ thả tay xuống, một lúc sau, hắn liếc mắt nhìn Thẩm Phi Văn, nói:
- Nếu như cứ mặc trường bào là phạm tội, vậy chẳng lẽ một tên thiểu năng ngoài đường với Thẩm Đại thiếu gia trí tuệ hơn người cũng như nhau hay sao? Bởi vì dưới hông đều có ‘em trai’ với cả mắt nhìn không được tốt.
- Cậu…
Thẩm Phi Văn tức đỏ cả mặt, ngón tay run run chỉ vào Tiêu Dương…
- Cậu vừa mới tới thủ đô, con tôi liền bị sát thủ giết chết! Cậu không cảm thấy chuyện này rất trùng hợp hay sao?
Mã Tĩnh Mỹ lạnh lùng nói:
- Hơn nữa, giữa cậu với con trai tôi vốn có thù oán với nhau, vì vậy người có động cơ giết nó không ai khác chính là cậu! Bất luận cậu có mồm mép bao biện thế nào cũng không thế rửa sạch nghi ngờ có liên quan đến cái chết của Thành Văn.
Tiêu Dương bật cười, nói:
- Có đôi khi, chuyện trùng hợp lại không phải là sự thật.
Sau khi Tiêu Dương tung một quả đạn khói xong lại tung tiếp thêm một loạt quả pháo:
- Ý bà là chỉ có mình tôi muốn dồn Thẩm Thành Văn vào chỗ chết hay sao? Bà tưởng con bà gây thù chuốc oán với ít người lắm hả? Có khi nhà họ Quân sau lưng tôi còn muốn Thẩm Thành Văn chết ngay và luôn ấy chứ!
Tiêu Dương trực tiếp kéo nhà họ Quân xuống nước, hai mắt sáng lên, nói:
- Nhà họ Quân cũng có hiềm nghi lớn đấy chứ, thứ nhất có lẽ có người không đồng ý gả Đại tiểu thư cho Thẩm Thành Văn, thứ hai, giết Thẩm Thành Văn có thể mượn tay nhà họ Thẩm để đối phó với tôi! Chậc chậc, hay cho kế mượn dao giết người, một mũi tên bắn chết hai con chim!
Tiêu Dương vừa dứt lời, không ít người trong nhà họ Quân lập tức biến sắc.
Những người có tính toán đó đều nghĩ rằng Tiêu Dương đang ám chỉ mình, hơn thế nữa Mã Tĩnh Mỹ cũng lập tức liếc mắt về phía nhà họ Quân, bởi vì lời Tiêu Dương nói cũng không phải là không có lý.
- Hừ! Ăn nói bậy bạ!
Tam trưởng lão tức giận đứng lên, ánh mắt lạnh lùng nhìn chằm chằm vào Tiêu Dương, nói:
- Nhà họ Quân muốn đối phó cậu mà phải cần mượn tay người khác hay sao?
- Có cần hay không với việc có làm hay không là hai khái niệm hoàn toàn khác nhau.
Tiêu Dương buông tay, tỏ vẻ nghi ngờ hỏi:
- Tam trưởng lão, ông tức giận như vậy có phải là do bị tôi nói trúng tim đen không?
- Cậu….
Tam trưởng lão nghẹn lời, vung tay, quát:
- Nói bậy!
Tiêu Dương cũng không ngờ mình lại nói đúng, quả nhiên trong nhà họ Quân có người không muốn Quân Thiết Anh gả cho Thẩm Thành Văn, vừa hay trong đó lại có cả Tam trưởng lão! Tất cả mọi người trong nhà họ Quân đều biết, thế lực phía bên Tam trưởng lão luôn luôn phản đối chuyện gả Quân Thiết Anh cho Thẩm Thành Văn, bọn họ nhất quyết muốn đuổi cô ra khỏi gia tộc.
Vì vậy chiêu dẫn họa sang nhà khác của Tiêu Dương vừa hay giẫm trúng đuôi của Tam trưởng lão, khiến lão ta nổi khùng lên.
Tam trưởng lão nghiêm túc, nói:
- Thẩm phu nhân, tôi dám lấy nhân cách của mình ra đảm bảo, tôi không hề có ý định hãm hãi con trai bà.
Sắc mặt Mã Tĩnh Mỹ trầm xuống, Tiêu Dương lập tức ưỡn ngực, nói:
- Nói thì ai mà chẳng nói được? Tôi cũng có thể lấy bất cứ gì ra đảm bảo, người không phải do Tiêu Dương tôi giết.
Mã Tĩnh Mỹ tức giận đến run rẩy cả người, Thẩm Phi Văn đứng một bên cũng tức giận quát:
- Cậu đừng có hòng chối! Chẳng lẽ sát thủ ‘trường bào’ lại vô duyên vô cớ đến nhà tôi giết chết em ba hay sao?
Tiêu Dương tỏ vẻ tán thành gật đầu lia lịa, nói:
- Rất có khả năng. Oan có đầu, nợ có chủ, các người muốn báo thù thì hãy đi tìm cái tên sát thủ ‘trường bào’ gì đó ấy!
Người nhà họ Thẩm lúc này có thể nói là trót cưỡi lên lưng hổ muốn xuống không được, đám vệ sĩ bao vây Tiêu Dương cũng ngoảnh mặt nhìn nhau, không biết có nên ra tay hay không. Kể cả Mã Tĩnh Mỹ cũng bắt đầu cảm thấy bối rối.
Nếu như đúng như lời Tiêu Dương nói, có người cố ý giá họa, vậy bà ta chẳng phải bị người khác lợi dụng rồi hay sao? Mã Tĩnh Mỹ là một người trời sinh kiêu ngạo, đương nhiên không cho phép bản thân bị lợi dụng.
- Thẩm phu nhân, tôi đề nghị mọi người trước tiên hãy tìm được tên sát thủ ‘trường bào’ kia trước đi đã, chỉ cần bắt được gã, chẳng phải sẽ biết người đứng sau vụ này là ai hay sao?
Tam trưởng lão nói:
- Tôi cũng hy vọng Thẩm phu nhân có thể nhanh chóng rửa sạch nỗi oan cho nhà họ Quân.
Mã Tĩnh Mỹ thở phì phò, ngực phập phồng lên xuống, ánh mắt khẽ tối lại, một lát sau, bà ta vừa chuẩn bị lên tiếng thì phía sau đột nhiên xuất hiện một tiếng nổ, sau đó là một loạt tiếng bước chân.
- Không cần điều tra nữa! Tôi đã biết ai là người đứng sau chuyện này rồi!
Người tới là Thẩm Băng Sơn, ông ta bước nhanh tới, ánh mắt lạnh như băng nhìn chằm chằm về phía một người, mở miệng nói ra từng chữ…
- Quân! Thiết! Anh!
……..