Hộ Hoa Trạng Nguyên Ở Đô Thị

Chương 495: Thì ra là bà! (2)

Chương Trước Chương Tiếp

- Kiểu đánh mượn lực phá lực này được gọi là “Tàm võ”! Tựa như tằm nhả tơ vậy, các sợi tơ có sự kết dính và độ nhẵn mịn tinh tế đều rất cao, một khi dính vào muốn thoát ra không phải là điều dễ dàng! Không những vậy kiểu đánh này còn khiến đối thủ càng đánh càng tiêu hao sức lực! Mặc dù sau trận đấu điều khí là có thể khôi phục lại nhưng trong quá trình gia đấu, đây là một đòn hiểm trí mạng.

- Tàm võ!

Sắc mặt Tam trưởng lão lúc này hết sức khó coi, hai tay vô thức siết chặt.

Người thanh niên thần bí này có lẽ đã thật sự ra tay rồi, cũng có thể vì vậy nên hắn mới kiêu ngạo như thế.

“Tàm võ” xuất hiện khiến đoàn trưởng lão phải nhìn Tiêu Dương bằng con mắt khác, một trưởng lão vẻ mặt nghiêm trọng, lên tiếng:

- Người này có thiên phú cực cao, đã vậy lại có tuyệt học “Tàm võ” trong người! Chỉ e rằng, sư phụ của hắn chắc chắn là người có tu vi bất phàm.

Thầy giỏi dạy trò giỏi!

Tất cả mọi người đều hiểu đạo lý này, thông qua sự thể hiện của Tiêu Dương, bọn họ đều có thể đoán ra được sư phụ dạy hắn chắc chắn phải là người có lai lịch cùng thực lực kinh người.

Trong suy nghĩ của mấy lão trưởng lão thì cho dù Tiêu Dương này có mạnh hơn nữa thì cũng chỉ là một thiên tài tuổi còn trẻ. Nhà họ Quân muốn bắt hắn cũng không phải chuyện quá khó! Chỉ là một thiên tài kiệt xuất như vậy cho dù ở trong bất kỳ gia tộc nào cũng chắc chắn sẽ là viên ngọc quý giá nhất! Nếu như cả trưởng bối nhà họ Quân cũng ra tay đối phó với Tiêu Dương, một khi chọc giận kẻ địch giấu mặt chỉ e sẽ kéo theo không ít phiền phức.

Vì vậy hôm nay chỉ là trận chiến của đám thế hệ trẻ với nhau mà thôi.

Chỉ trong thời gian ngắn, các trưởng lão đã nghĩ đến vô vố chuyện. Bọn họ đều là những con cáo già đã thành tinh, chỉ một chi tiết nhỏ thôi nhưng trong đầu bọn họ có thể suy diễn ra đủ thứ tình huống, các loại vấn đề. Điểm mấu chốt là để quản lý cả một gia tộc khổng lồ như vậy, bọn họ không thể hành động theo cảm tính được.

Tiêu Dương cũng chính vì nắm được điểm này nên mới cố ý thi triển chiêu thức “Tàm võ” trong trận đấu này!

Sức mạnh vô biên, cơ thể lướt đi tựa như gió!

Đến lúc này Quân Trường Phong cũng cảm giác được có gì đó không ổn, trong lòng thầm kinh hãi!

Đương nhiên gã không biết đến chiêu thức “Tàm võ” này, gã chỉ đang kinh hãi vì cảm nhận được nội lực của mình đang dần hao mòn....

Trong mắt Quân Trường Phong tràn đầy kinh hãi, thốt lên:

- Sao lại thế này?

- Đến lúc rồi!

- Tiêu Dương đẩy tay ra, lập tức một luồng sức mạnh kinh người dồn xuống hai chân, đồng thời hai tay hắn tựa như một thỏi nam châm cực mạng bám chặt lấy hai tay Quân Trường Phong.

- Không ổn rồi!

Quân Trường Phong trợn mắt hoảng hốt, cảm nhận được bên dưới có một sức mạnh tấn công tới.

Bụp! Bụp! Bụp!

Liên tục ba cú!

Đánh thẳng vào bụng Quân Trường Phong, lực độ mạnh mẽ hoàn toàn phá hủy hệ thống phòng ngự của cơ thể.

Bịch! Bịch! Bịch!

Quân Trường Phong bị đánh lùi về sau mười bước liên tiếp, mắt nhìn thẳng phía trước, ánh mắt hoàn toàn không dám tin. Một lát sau, mặt nhăn mày nhíu phun ra một ngụm máu đồng thời cơ thể lảo đảo quỳ gối xuống đất.

Thua!

Không khí xung quanh yên lặng như tờ đến mức một cái kim rơi xuống cũng có thể nghe thấy.

Trong mắt tất cả đều là khó tin cùng khiếp sợ.

Rõ ràng Quân Trường Phong vẫn luôn chiếm thế thượng phong, sao tự nhiên lại bị đánh bại như vậy?

Ánh mắt mọi người nhìn Tiêu Dương bắt đầu thay đổi.

Lúc này, bác Lương đứng sau lưng Quân Thiết Anh, ánh mắt cũng tràn đầy kích động, liên tục gật đầu, giọng nói có phần run run, tự lẩm bẩm một mình…

- Tốt! Tốt lắm! Tốt…

Ông đã chờ đợi lâu như vậy, cuối cùng cũng có thể đợi được người có thể bảo vệ Đại tiểu thư xuất hiện!

Quan trọng nhất là đây lại còn là người Đại tiểu thư thích.

Sau khi người nhà họ Quân tới dìu Quân Trường Phong đi, tất cả không một ai lên tiếng.

Tiêu Dương thẳng lưng đứng giữa khiến người khác không dám nhìn thẳng.

Mãi một lúc sau.

Đại trưởng lão nhìn thẳng vào Tiêu Dương, chậm rãi lên tiếng:

- Nói đi! Mục đích của cậu là gì?

Nghe lão hỏi vậy, đôi mắt sáng như sao của Tiêu Dương khẽ cong lên, hắn quay đầu lại nhìn Quân Thiết Anh một cái, rồi quay sang nhàn nhạt nói:

- Đơn giản thôi, các người hãy hủy bỏ hôn ước giữa Đại tiểu thư với nhà họ Thẩm!

- Không thể được!

Đại trưởng lão lập tức cự tuyệt.

- Đây là quyết định của nhà họ Quân, làm gì có chuyện cậu nói thay đổi là thay đổi được!

Tiêu Dương nhướng mày, vừa định mở miệng…

- Ai là Tiêu Dương?

Một giọng nói sắc bén chanh chua vang lên, mọi người lập tức liếc mắt nhìn qua. Ở đằng sau xuất hiện một đám người đang đi về phía này, dẫn đầu là một vị phu nhân mặt mày hằm hằm như muốn giết người!

- Đó chẳng phải là Mã Tĩnh Mỹ, Thẩm phu nhân hay sao?

- Xem ra là sắp có kịch hay rồi, không ngờ tên Tiêu Dương này lại có gan dám đắc tội với cả hai gia tộc!

- Nhìn kiểu này rõ ràng là có chuẩn bị trước rồi mới tới đây.

Ánh mắt Mã Tĩnh Mỹ lạnh như băng, bước chân vội vã, phía sau bà ta là một đám vệ sĩ của nhà họ Thẩm. Mã Tĩnh Mỹ nhìn chằm chằm vào Tiêu Dương, cất bước đi tới trước mặt Tiêu Dương, giọng điệu đầy sát khí, hỏi:

- Cậu là Tiêu Dương đúng không/

Tiêu Dương nhăn trán, hỏi lại:

- Bà là ai?

Quân Thiết Anh ở một bên giải thích với hắn:

- Bà ấy là mẹ của Thẩm Thành Văn, tên là Mã Tĩnh Mỹ.

Trong mắt Tiêu Dương xẹt qua tia sáng sắc lạnh.

- Thì ra là bà!

Khi lời nói này vừa dứt…

Hắn bỗng nhiên bước lên phía trước, cánh tay nhanh như chớp giơ lên.

Chát!

Một cái tát vang dội khiến mọi người chấn động.

……

Chương Trước Chương Tiếp

Combo 100 lượt đọc giảm 30%👉
Combo Full lượt đọc giảm 41%👉

Thành viên bố cáo️🏆️

🔊️Bình luận (0) - 🎫Đề cử (0)