Hộ Hoa Trạng Nguyên Ở Đô Thị

Chương 493: Đánh trước rồi nói sau! (2)

Chương Trước Chương Tiếp

Thế như chẻ tre!

Cho dù Quân Vô Dược liên tục tung quyền cũng chỉ là châu chấu đá xe lấy trứng chọi đá. Hai tay gã bị một sức mạnh khổng lồ đánh sâu vào lập tức cảm nhận được nỗi đau thấu tim, cả người bị nguồn sức mạnh kia đánh bay…

Thua!

Tất cả mọi người đều câm nín.

Mắt nhìn chằm chằm vào người thanh niên đứng chắp tay sau lưng trước mắt, tất cả đồng loạt hít sâu một hơi, ánh mắt tràn đầy khiếp sợ.

Liên tiếp đánh bại hai người của nhà họ Quân!

Không những thế mà hắn còn thắng một cách hết sức nhẹ nhàng.

Tất cả mọi người ai cũng biết nhà họ Quân là một gia tộc cổ võ có truyền thống lịch sự lâu đời!

Võ học là niềm kiêu ngạo nhất của người nhà họ Quân!

Vậy mà người thanh niên kiêu ngạo này lại có thể dựa vào thực lực của một người mà liên tục chà đạp lên niềm kiêu ngạo của nhà họ Quân!

Người nhà họ Quân đều có cảm giác như có một con dao đâm thẳng vào tim.

- Chẳng phải là gia tộc cổ võ sao?

Tiêu Dương cười lạnh, ánh mắt lượt qua đám con cháu thành viên nhà họ Quân, khiêu khích:

- Còn có ai dám lên nữa không?

- Tôi!

Lại có một người nữa hùng hồ xông lên.

Chốc lát sau.

Người bị đánh bay ra khỏi xới!

Tiêu Dương thắng!

Bịch! Bịch!

Thắng! Thắng! Thắng! Thắng!

Tựa như một tiếng trống dậy lên tinh thần chiến đấu, mỗi một thành viên trong gia tộc Quân gia xông lên đều bị Tiêu Dương nhẹ nhàng hất bay không chút sức kháng cự.

Trong số những người cùng thế hệ, người có tư cách trở thành địch thủ của Tiêu Dương ít đến thảm thương.

Có thể nhà họ Quân vẫn có người có năng lực chẳng qua là tới tận bây giờ vẫn không bước ra.

Bịch!

Khi lại một người nữa bị đánh bay ra ngoài, mọi người lập tức xôn xao.

Ánh mắt mọi người nhìn Tiêu Dương đều mang theo sự kích động mãnh liệt.

Hắn đã chiến thắng liên tiếp mấy trận liền!

Phải biết rằng đối thủ của hắn chính là nhà họ Quân đấy!

Điều này đã đủ để chứng tỏ thực lực của hắn không thể coi thường được.

Trong đám người, có không ít ánh mắt mang theo sự khiếp sợ lẫn kinh dị mà nhìn Tiêu Dương.

- Hắn rốt cuộc là ai?

- Đại trưởng lão.

Tam trưởng lão nhìn sang phía Đại trưởng lão, ánh mắt nghi hoặc.

- Tôi tự có quyết định.

Đại trưởng lão nhẹ nhàng khoát tay, tựa như lão không hề nhìn thấy con cháu nhà họ Quân lần lượt bị kẻ phá rối đánh bại thảm hại hay có thể nói thất bại của đám người này không đáng để lão quan tâm.

Nếu như nhà họ Quân đã được xưng tụng là gia tộc cổ võ có lịch sử hàng trăm năm như vậy chắc chắn vẫn sẽ bội dưỡng ra một thế hệ thiên tài trẻ tuổi chẳng qua là không thể hiện ra vào lúc này thôi.

Đúng lúc này, lại có một tiếng nói kiêu ngạo cất lên:

- Còn có ai có thể lên không?

Các thành viên trong gia tộc Quân gia đồng loạt nhìn về phía đoàn trưởng lão, bởi vì chỉ khi các trưởng lão ra lệnh, người mạnh thực sự mới có thể xông lên chiến đấu.

- Chàng trai trẻ, cậu tự tin đấy.

Đại trưởng lão chậm rãi lên tiếng, mắt nhìn thẳng vào Tiêu Dương.

Tiêu Dương khẽ cười, nói:

- Thế nhưng đồng thời tôi cũng rất thất vọng.

Ý trên mặt chữ, ý hắn muốn nói biểu hiện của nhà họ Quân ngày hôm nay không lọt được vào mắt của hắn.

Tuy vậy, Đại trưởng lão vẫn không tức giận mà chỉ vuốt râu, nói:

- Tự tin quá đáng sẽ thành tự phụ mù quáng.

Tiêu Dương nhướng mày, chắp tay sau lưng, kiêu ngạo nói:

- Tôi tự tin hay tự phụ, ông không thử sao mà biết được?

Khi chứng kiến Tiêu Dương liên tục đánh bại mười người, vẻ mặt các thành viên trong nhà họ Quân đại đa số đều là phẫn nộ, không mấy người tỏ ra khiếp sợ. Điều này chứng tỏ trong mắt bọn họ Tiêu Dương cũng không phải loại mạnh đến không đối thủ, chẳng qua là nhà họ Quân còn chưa thực sự ra tay thôi.

- Cậu ra sức đánh một trận như vậy chẳng qua cũng chỉ là muốn có tư cách có thể đàm phán với Quân gia mà thôi.

Hai mắt Đại trưởng lão tựa như con dao sắc bén phóng thẳng về phía Tiêu Dương, tựa như có thể nhìn thấu mọi suy tính của Tiêu Dương.

- Giờ lão cho cậu một cơ hội để nói.

Trong mắt mọi người, chỉ có Đại trưởng lão của nhà họ Quân mới có tư cách nói lời này.

Chỉ có điều lúc này đứng trước mặt lão lại là Tiêu Dương!

Nghe lão nói vậy, Tiêu Dương lập tức nhăn trán, nhếch mép, bỗng hắn bật cười, mắt nhìn thẳng phía trước, mở miệng hỏi lại:

- Cho tôi một cơ hội?

Hai mắt hắn bỗng lóe lên!

- Tôi muốn xem xem lúc mấy ông không cho cơ hội có thể ghê gớm đến đâu!

Lời nói của Tiêu Dương đầy ý khinh thường.

Lúc này trong lòng hắn bùng lên một ngọn lửa giận. Đám người nhà họ Quân này đều tự dát vàng lên mặt, thái độ kẻ nào cũng đều kiêu ngạo đều tự cho rằng mình hơn người, cho dù có là đám phán thì cũng là bọn họ ban cho cơ hội mới có tư cách nói.

- Tôi nhổ vào!

Tiêu Dương khinh thường nhìn đám người, nói:

- Chẳng phải các người vẫn luôn không cho Đại tiểu thư cơ hội sao? Mau dùng hết sức của mấy người đi, tôi muốn xem thử xem gia tộc cổ võ mà mọi người ca tụng mạnh đến mức nào.

Khiêu khích trắng trợn!

- Lên đi! Đánh trước rồi nói sau!

Chương Trước Chương Tiếp

Combo 100 lượt đọc giảm 30%👉
Combo Full lượt đọc giảm 41%👉

Thành viên bố cáo️🏆️

🔊️Bình luận (0) - 🎫Đề cử (0)