Câu nói của Tiêu Dương khiến mọi người chỉ biết trợn tròn mắt nhìn hắn. Tại sao ông lại không cởi?
Có người trợn mắt nhìn, có người dở khóc dở cười, nếu như Tứ gia nhà họ Quân nghe lời hắn nói thật sự cởi quần, vậy thì không chỉ ông ta mà cả nhà họ Quân đều sẽ mất hết thể diện.
Quân Hoa Minh nghe hắn nói vậy thì càng tức giận hơn. Tiêu Dương đáp trả ông ta một cú phản kích đầy hoàn hảo.
Quân Minh trách Tiêu Dương nghe thấy ông ta quát dừng tay nhưng vẫn không chịu dừng còn hắn thì lại trực tiếp hét “cởi quần” làm chấn động toàn hội trường! Thế nhưng càng là như thế ông ta lại càng tức hơn, ánh mắt sắc nhọn nhìn chằm chằm vào Tiêu Dương.
Hắn là cái quái gì chứ?
Một thằng ranh miệng còn hôi sữa dựa vào cái gì mà dám nói chuyện ngang hàng với ông ta?
Lúc này, chi nhà Quân Hoa Minh có mấy người chạy tới dìu Quân Vô Lâm dậy. Gã nóng lòng muốn lập công nhưng chẳng ngờ bị đối thủ dùng một chiêu đánh cho nhừ xương. Không những thế đối thủ còn chế nhạo vũ khí của gã chỉ có thể dùng để giết lợn được thôi, chỉ e trận đấu này sẽ để lại bóng ma ám ảnh Quân Vô Lâm suốt cuộc đời.
Thấy con mình thảm hại như vậy, Quân Hoa Minh càng không thể kiềm chế cơn tức trong lòng, ông ta đứng phắt dậy, mặt hằm hằm sát khí, nói:
- Xem ra mục đích cậu đến đây là để phá rối đúng không?
Tiêu Dương tỏ vẻ sợ hãi, vội vã xua tay, cười làm lành nói:
- Tội danh lớn như thế tôi không nhận nổi đâu. Tiêu Dương tôi chỉ muốn làm một thư đồng hiền lành quy củ mà thôi, chỉ là…
Bỗng nhiên nụ cười trên mặt Tiêu Dương nháy mắt biến mất, vẻ mặt toát lên sự cuồng vọng, ánh mắt đảo qua liếc nhìn đám người nhà họ Quân, nói:
- Người nào dám bắt nạt Đại tiểu thư của tôi, tôi sẽ bắt người đó phải trả giá đắt.
- Khẩu khí lớn đấy!
Ánh mắt Quân Hoa Minh lạnh như băng, hỏi:
- Đây chính là mục đích cậu đến đây?
- Ông nói nhảm nhiều thật đấy.
Tiêu Dương cau mày lườm Quân Hoa Mình một cái sau đó dứt khoát phất tay, nói:
- Đánh trước rồi nói sau!
Thái độ ngang ngược ngông cuồng!
Nơi này là nhà họ Quân, người nhà họ Quân không ra tay với hắn đã là nhân từ lắm rồi. Thế mà hắn ngược lại còn khiêu khích bọn họ.
Đánh trước rồi nói sau?
Chỉ sợ là đánh rồi hắn không có cơ hội để nói thôi!
- Hừ! Tiêu Dương, cậu tưởng đây là Minh Châu hay sao?
Một giọng nói Tiêu Dương hết sức quên thuộc bỗng vang lên.
Tiêu Dương cau mày, nhìn thẳng vào Quân Vô Ngân, hỏi:
- Nhà họ Quân mấy người đều chỉ giỏi võ mồm thôi sao?
- Gan to đấy!
Cuối cùng có người không thể nhịn thêm được nữa, nhảy ra khỏi đám con cháu nhà họ Quân, ánh mắt bừng bừng lửa giận, nói:
- Quân Vô Dược tôi hôm nay nhất định phải cho cậu một trận nhớ đời.
Lại một tên không biết trời cao đất dày là gì.
Tiêu Dương mỉm cười, đưa tay lên, nói:
- Mời.
Vù! Vù! Vù!
Cơ thể Quân Vô Dược vút lên không trung tựa như chim hạc, nhắt mắt đã lơ lửng trên không, cơ thể gã dường như biến thành ảo ảnh, liên tục tung chưởng, trong không gian lập tức vang lên tiếng vụt vụt.
- Tam Thánh Quyền của nhà họ Quân!
Lập tức có người kinh ngạc hô lên, tất cả mọi người đều nhìn chằm chằm vào bóng người tựa như ảo ảnh đó, không biết đâu là thật đâu là ảo.
Âm thanh xé gió mang theo sức mạnh sấm sét giáng thẳng vào Tiêu Dương.
Chỉ trong nháy mắt, con ngươi Tiêu Dương lóe lên, bước sang một bên tránh đòn công kích, cơ thể tựa như một làn khói nhẹ nhàng tránh khỏi công kích.
Khoảng cách bước chân của hắn thực ra không lớn nhưng mỗi một bước chân của hắn lại mang đến hiệu quả thần kỳ, không sai không lệch, vừa chuần tránh được Tam thánh quyền.
Đoàn trưởng lão đứng ở hàng ghế phía trước lúc này cả bảy người đều có vẻ mặt hết sức kinh ngạc đồng thời cũng vô cùng nghiêm trọng. Người thanh niên đột nhiên xuất hiện giữa hội nghị này mạnh hơn nhiều so với tưởng tượng của bọn họ.
- Có lẽ… hắn đã đạt đến cảnh giới Hư khí hóa thực rồi…
Một vị trưởng lão khẽ nhíu mày, ánh mắt có phần kinh ngạc, nói:
- Nhưng nhìn qua thì hắn mới chỉ khoảng hơn hai mươi tuổi…
Mọi người nhìn thấy cảnh này cũng hết sức kinh ngạc.
- Quả đúng là thiên tài.
Tam trưởng lão nhăn trán, cười lạnh:
- Chỉ có điều chỉ nhiêu đó thôi chưa đủ để hắn có thể khiêu khích với cả nhà họ Quân! Trừ phi, hắn còn có người trợ giúp.
Các vị trưởng lão lập tức tập trung quan sát nhất cử nhất động của mọi người xung quanh. Trong suy nghĩ của bọn họ, Tiêu Dương không thể một mình xông vào đây rồi còn dám khiêu khích nhà họ Quân như vậy.
- Vô Dược đã dần dần lĩnh ngộ được sự tinh túy của Tam thánh quyền.
Ngũ trưởng lão gật đầu, nói:
- Thêm một thời gian nữa sẽ có thể chính thức bước vào cánh cửa Tam thánh quyền.
- Tam thánh quyền của nhà họ Quân bác đại tinh thâm, chỉ cần chừng đó cũng đủ để đối phó với tên ranh con ngông cuồng đó rồi!
Tam trưởng lão vừa dứt lời thì…
- Ha ha!
Một tiếng cười ngạo mạn vang lên, bước chân né tránh của Tiêu Dương đột nhiên biến đổi, cơ thể hắn bỗng nhiên phát ra một nguồn năng lượng khổng lồ, lòng bàn tay xuất hiện một luồng ánh sáng chói mắt nhanh như chớp phóng thẳng về một phía.
Ầm!
Tiếng nổ rền vang, ba ảo ảnh lập tức biến mất, Quân Vô Dược xuất hiện.
- Thì ra Tam thánh quyền cũng chỉ đến thế mà thôi!
Tiêu Dương cười khinh thường, sau đó cơ thể vút lên đồng thời đánh ra một chưởng kinh thiên động địa, khí thể vô hình tựa như hóa thật, mạnh mẽ đầy năng lượng.
- Cảnh giới Thực khí!
Không ít người kinh hãi hét lên.
Kể cả đoàn trưởng lão của nhà họ Quân cũng phải ngẩn người kinh hãi.
Theo như bọn họ dự đoán thì Tiêu Dương giỏi lắm cũng chỉ đạt đến cảnh giới Hư khí hóa thực mà thôi. Cảnh giới này là giai đoạn quá độ từ Hư khí lên Thực khí, trong giai đoạn này có thể ngưng tụ Hư khí cửu vân tạo thành Thực khí! Quá trình này vô cùng lâu, một khi đột phá sẽ vọt thẳng đến cảnh giới Thực!
Thế nhưng, vô số cổ võ giả dù có tu luyện đến hết đời cũng chỉ có thể dừng lại ở cái giai đoạn này, không một ai có thể chính thức vượt qua được cảnh giới Hư khí hóa thực!
Tuy nhiên chưởng vừa rồi của Tiêu Dương rõ ràng là đòn công khí Thực khí!
Rầm!