- Phá!
Một tiếng quát lớn vang lên, tấm bạt che nháy mắt bị rạch một đường dài, cảnh tượng này giống như một vị thần thượng cổ khai thiên lập địa tách rời trời đất.
Xoẹt!
Bạt che bị xé rách, ánh mắt trời lập tức chiếu xuống. Ánh nắng mặt trời chiếu đúng vào người Quân Thiết Anh, cơ thể lạnh lẽo của cô được ánh nắng sưởi ấm vô cùng dễ chịu, bộ váy màu trắng tinh khiết bỗng trở nên sáng chói dưới ánh mặt trời. Cô lập tức ngẩng đầu nhìn lên, hai mắt tràn ngập chờ mong.
Cô đương nhiên biết chủ nhân của câu nói bá đạo này là ai. Trong suy nghĩ của Quân Thiết Anh, trên đời này ngoài hắn ra thì không một ai có cách xuất hiện bá đạo như vậy!
Cô đã từng tưởng tượng ra vô số cảnh hai người gặp lại nhau nhưng chưa từng nghĩ tới Tiêu Dương sẽ lại trực tiếp tới tận đây, không những thế còn là từ trên trời giáng xuống!
Khoảnh khắc này nếu đổi lại là bất cứ người nào thì cũng phải trợn mắt há hồm kinh ngạc, trong lòng không giấu được sự kích động.
- Vào lúc cô cần tôi nhất, tôi nhất định sẽ tới.
Tiếng nói như tiếng trống rền vang bên tai Quân Thiết Anh.
Hắn tới rồi!
Vào khoảnh khắc cô bàng hoàng bất lực nhất, hắn đã xuất hiện.
Hai mắt Quân Thiết Anh khẽ động, nhìn chằm chằm về phía vết rách trên đỉnh đầu…
Từ vết rách ở trung tâm, đột nhiên có một sức mạnh phá hủy không chỉ phá hủy bạt che mà còn là toàn bộ khung đỡ. Toàn bộ rạp che nháy mắt tan tành, tựa như bị sét đánh trúng, cả một rạp che khổng lồ bị xé nát.
Lập tức có người hét lên:
- Sắp sập rồi!
Mọi người đồng loạt tái mặt.
Người của nhà họ Quân lập tức đứng lên hét lớn:
- Mọi người đứng nguyên vị trí đừng chạy lung tung!
Bạt chắn bị xé rách sang hai bên, chớp mắt một cái lập tức có một bóng người xuất hiện trước mắt mọi người…
Một con diều trúc khổng lồ màu sắc sặc sỡ, phía dưới là một cái đuôi dài tung bay trong gió.
Con diều nhờ vào sức gió bay lượn giữa không trung.
Bên dưới con diều là một người thanh niên mặc trường bào kiểu cổ cùng màu trắng với chiếc váy Quân Thiết Anh đang mặc trên người. Người thanh niên mặc dù mặc trường bào không hợp với thời hiện đại cho lắm nhưng lại không khiến người ta cảm thấy mất tự nhiên mà hoàn toàn ngược lại, người ta có thể cảm nhận được một loại khí phách từ trên người hắn, dường như bộ trường bào này được thiết kế là để rành riêng cho hắn vậy.
Vạt áo trắng phau phau tung bay trong gió!
Tay trái cùng hông của hắn bám ở trên diều trúc, khuôn mặt cương nghị, ánh mắt lạnh lùng nhìn xuống bên dưới, một vệt sáng xẹt qua mắt hắn sau đó lập tức biến mất.
Vệt sáng đó được phát ra từ tay phải của hắn, một thanh kiếm sắc bén dưới ánh mặt trời phát ra ánh sáng bạc chói mắt, trông hắn tựa như một vị thiên tướng hạ phàm vậy.
Tất cả mọi người đều nhìn hắn đến ngây người, đắm chìn trong khung cảnh có một không hai này.
Bóng dáng màu trắng từ từ hạ xuống, khuôn mặt anh tuấn cũng dần dần rõ ràng hơn.
Mày kiếm mắc sắc, đường nét khuôn mặt nam tính.
Ầm!
Rạp che nghiêng ngả rồi đổ rầm xuống, mọi người bị tiếng động này làm kinh hãi. Đồng thời cũng nhờ vậy mà tất cả mới hoảng hồn bình tĩnh trở lại.
Lập tức có tiếng xôn xao bàn tán.
- Cậu ta là ai?
- Trời đất! Tôi…tôi không hoa mắt đấy chứ? Tôi đã nhìn thấy cái gì vậy trời?
- Từ trên trời giáng xuống đó! Rất ngầu! Đẹp trai chết đi được! Anh ta rốt cuộc là ai vậy?
- Hắn tới là muốn khiêu khích với nhà họ Quân hay sao?
Tất cả ánh mắt của mọi người đều tập trung vào người thanh niên mặc trường bào trắng trên con diều. Khi con diều bay cách mặt đất khoảng ba mét nó bất ngờ lượn về phía bên trái.
Khi đặt chân xuống đất, người thanh niên đã đứng ngay trước mặt Quân Thiết Anh.
Hai người đều mặc quần áo màu trắng tựa như một đôi tình nhân, không những thế lúc này trong mắt hai người cũng chỉ có đối phương, cả hai nhìn nhau không chớp mắt.
Tiêu Dương đột nhiên vung tay lên, thanh kiếm sắc bén lập tức xuất hiện, mọi người chỉ cảm thấy trước mắt xẹt qua một vệt sáng sau đó lại thấy thanh kiếm bị Tiêu Dương thu lại, tốc độ nhanh đến không tưởng.
Buông con diều ra, khuôn mặt lạnh lùng bỗng chốc nở nụ cười dịu dàng, nói:
- Tôi tới rồi.
Sau đó hắn cất bước đi tới bên cạnh Quân Thiết Anh.
Lông mi Quân Thiết Anh khẽ run run, nhẹ giọng đáp lời:
- Tôi biết…anh nhất định sẽ đến mà!
Lúc này cuối cùng mọi người cũng đã hiểu ra.
Thì ra người thanh niên này đến đây là vì Quân Thiết Anh!
Hai mắt mọi người lập tức sáng lên.
Vào khoảnh khắc Quân Thiết Anh thì ép gả cho Thẩm Thành Văn thì một người đàn ông thần bí từ trên trời giáng xuống, cảnh tượng như vậy khiến mọi người cảm thấy có chút chờ mong. Nhất là sau khi chứng kiến Tiêu Dương dùng một kiếm xé tan rạp che, mọi người đều rất chờ mong một màn quyết đấu sắp diễn ra.
- Đại tiểu thư, bắt đầu từ bây giờ sẽ không có ai có thể bắt nạt cô.
Tiêu Dương vô cùng tự tin cười với Quân Thiết Anh đồng thời còn nhẹ giọng nói:
- Còn nữa, tôi còn muốn…tặng cho cô một sự kinh ngạc lớn!
- Kinh ngạc?
Quân Thiết Anh khẽ ngẩn người, hai mắt lập tức xẹt qua tia kích động, môi khẽ run lên.
Cô dường như đã hiểu ra được điều gì đó.
Chỉ có điều cô không dám mở miệng nói ra vì sợ mình hiểu sai ý của hắn!
Cánh tay khẽ run rẩy, ánh mắt đột nhiên nhìn vào hai bàn tay của Tiêu Dương, khẽ giật mình thốt lên:
- Tay của anh…
Băng gạc quấn xung quanh tay Tiêu Dương đã bị hắn cởi bỏ, vết thương trong lòng bàn tay mặc dù không còn chảy máu nữa nhưng lại trông vô cùng đáng sợ.
- Chỉ là bị thương ngoài da chút thôi.
Tiêu Dương khoát tay, mỉm cười với Quân Thiết Anh, sau đó chợt quay đầu nhìn thẳng vào đám người nhà họ Quân ở phía trước.
- Anh là ai?
Người nhà họ Quân lúc này đã bình tĩnh trở lại, lúc này Quân Vô Lâm lập tức đứng lên, chỉ vào Tiêu Dương rồi hét lên:
- Mà lại dám xông vào nhà họ Quân còn tùy tiện phá hoại đồ đạc!
Tiêu Dương mỉm cười, đáp trả:
- Tôi là Tiêu Dương, là thư đồng bên cạnh Đại tiểu thư, thật ngại quá, vẫn chưa thỉnh giáo đại danh của các vị!
- Thư đồng?
Mọi người nghe thấy cái danh từ này đều đồng loạt trợn tròn mắt.
- Hừ! Ăn nói ngông cuồng!