Hộ Hoa Trạng Nguyên Ở Đô Thị

Chương 489: Vết rách trên bầu trời! (2)

Chương Trước Chương Tiếp

Nhị gia Quân Hoa Dung, bố của Quân Vô Ngân cũng đứng lên nói:

- Trong mắt ông, có còn đoàn trưởng lão hay không?

- Các người….

Quân Hoa Thừa tức đến run rẩy, nhưng lúc này ông lại không biết phải phản bác thế nào.

Đúng lúc này chợt có tiếng nói nhẹ nhàng bình tĩnh vang lên:

- Mọi người có thể bình tĩnh một chút không?

Tất cả im lặng.

Người nói câu đó chính là Quân Thiết Anh.

Giờ phút này có thể nói cô đã bị đẩy lên đầu sóng ngọn gió hứng chịu mọi chỉ trích.

Chỉ có điều, chuyện này không giống như cô tưởng tượng, cô vốn tưởng rằng sẽ chỉ có một mình cô phải đối mặt với cơn phong ba này. Thế nhưng bố của cô, người bố ngày càng xa lạ với cô lúc này lại đột nhiên đưa ra một quyết định khiến cô vô cùng ngạc nhiên.

Nếu đã như vậy thì vì làm sao cô lại có thể để bố cô tiếp tục gánh chịu áp lực từ phía gia tộc thay cô được nữa?

Cô đã chuẩn bị sẵn tâm lý cho ngày hôm nay rồi.

Ánh mắt bình thản nhìn thẳng vào Tam trưởng lão, mở miệng:

- Nói ra quyết định của các ông đi.

- Hừ! Chuyện này không cần cô phải nhắc!

Tam trưởng lão cười lạnh, nói:

- Quân Nhu Anh bởi vì phạm tội cố ý giết người, phạm vào quy định của gia tộc, vì vậy tôi tuyên bố, bắt đầu từ ngày hôm nay, Quân Thiết Anh sẽ bị trục xuất….

- Khoan đã.

Đúng thời khắc mấu chốt lại có một vị trưởng lão lên tiếng cắt ngang lời nói của Tam trưởng lão, Tam trưởng lão sửng sốt, không hiểu ngoảnh mặt lại, nói:

- Đại trưởng lão…

Đại trưởng lão của nhà họ Quân là người có địa vị đức cao vọng trọng nhất trong đoàn trưởng lão.

Trên mặt lão có chòm râu bạc trắng, đôi mắt tỉnh táo có thần, không hề có dấu hiệu của tuổi già sức yếu, lão nghiêm túc nói:

- Nhu Anh mặc dù là lỡ tay giết người nhưng con bé là hậu duệ duy nhất của dòng chính, nếu như cứ thế mà trục xuất ra khỏi gia tộc thật quá qua loa rồi.

Lão dừng một lát sau đó lại tiếp tục:

- Hay là thế này đi, chúng ta hãy cứ làm theo quyết định trước đó, gả Nhu Anh vào nhà họ Thẩm.

Nghe vậy, Tam trưởng lão cùng đám người Quân Hoa Dung âm thầm liếc mắt nhìn nhau…

Tam trưởng lão vẫn không cam lòng, lên tiếng:

- Đại trưởng lão…

- Tôi không đồng ý.

Giọng nói kiên định của Quân Thiết Anh vang lên, cô nhìn thẳng vào Đại trưởng lão, nói:

- Tôi thà bị trục xuất ra khỏi nhà họ Quân cũng không muốn bị gả cho nhà họ Thẩm!

- Hừ, có muốn hay không không phải là do cô quyết định.

Nhất gia Quân Hoa Quý vẫn luôn im lặng nãy giờ bỗng nhiên lên tiếng, ông ta liếc Quân Thiết Anh một cái sau đó xoay mặt nói:

- Tôi đồng ý quyết định gả Quân Nhu Anh vào nhà họ Thẩm.

- Nếu như còn muốn trở thành người của nhà họ Quân thì hãy biết điều một chút, nhà họ Quân không chứa chấp phế nhân!

Một vị trưởng lão cũng lên tiếng:

- Quân Nhu Anh phải gả vào nhà họ Thẩm!

Trong mắt của bọn họ, đây là giá trị duy nhất của Quân Nhu Anh!

Lúc này sắc mặt Quân Thiết Anh có phần tái nhợt.

Cô có thể thản nhiên tiếp nhận chuyện bị đuổi khỏi nhà họ Quân nhưng dù có chết cũng không muốn gả vào nhà họ Thẩm.

- Tôi không đồng ý!

Quân Thiết Anh lại kiên quyết lên tiếng phản đối lần nữa, vẻ mặt cô hết sức nghiêm túc.

- Chuyện này không phải do cô quyết định!

Đại trưởng lão bỗng nói to:

- Cứ quyết định như vậy đi! Hôm nay, trước mặt tất cả các nhân vật có tiếng tại thủ đô, tôi xin tuyên bố, nhà họ Quân sẽ gả Quân Nhu Anh vào nhà họ Thẩm, làm vợ của Thẩm Thành Văn! Chọn ngày đẹp trời làm lễ kết hôn!

Mặt Quân Thiết Anh lập tức trắng bệch, toàn thân run lên.

- Không! Không được!

Cô không ngừng lẩm bẩm, ánh mắt hoàn toàn bất lực, lúc này cô chỉ cảm thấy cả thế giới dường như đều đang quay lưng lại với mình!

Trời đất tối đen!

Với thân phận cùng uy vọng của Đại trưởng lão, lời lão nói ra tuyệt đối không cho người ta có cơ hội phản đối. Nhất là lúc này lão đã tuyên bố trước mặt bao nhiêu nhân vật có máu mặt của thủ đô.

- Không!

Quân Thiết Anh bất lực lắc đầu…

- Không nhiều lời nữa!

Đại trưởng lão nghiêm nghị nói:

- Hôm nay cho dù trời có sập xuống thì cô cũng phải gả vào nhà họ Thẩm!

Trong lòng Quân Thiết Anh lúc này trời chẳng khác nào đã sập xuống rồi! Giờ phút này, toàn thân cô lạnh như băng, không nhịn được khẽ rùng mình một cái, trong lòng cảm thấy vô cùng bất lực…

Giải quyết vô cùng dứt khoát, tất cả mọi người đều yên lặng.

Bỗng nhiên…

- Hôm nay cho dù trời có sập xuống thì tôi cũng bắt nó phải mở ra.

Đột nhiên một tiếng nổ rền vang tựa như tiếng sấm sét đánh tới!

Tiếng nổ dường như từ trên trời giáng xuống!

Đinh tai nhức óc!

Ngay trên đỉnh đầu…

Mọi người đều vô cùng kinh hãi, tất cả đồng loạt nâng mắt lên nhìn…

Phía trên đầu bọn họ là tấm vải bạt màu lam che nắng đồng thời che khuất bầu trời nhưng bỗng nhiên!

Xẹt!

Tiếng xé rách vang lên.

Tất cả đều trợn mắt nhìn!

Tại vị trí chính giữa bạt che xuất hiện một vết rách dài…

Tựa như bầu trời đêm bị xé rách!

Trên trời bỗng xuất hiện một vết rách!

Chương Trước Chương Tiếp

Combo 100 lượt đọc giảm 30%👉
Combo Full lượt đọc giảm 41%👉

Thành viên bố cáo️🏆️

🔊️Bình luận (0) - 🎫Đề cử (0)