Cả hội trường bắt đầu dậy sóng, mọi người nhao nhao bàn luận. Lời nói của Quân Hoa Thừa như một tia sét đánh vào lòng mọi người.
Nhất là người nhà họ Quân, tất cả đều kinh ngạc trợn tròn mắt, tựa như không dám tin vào tai của mình, tất cả đều nhìn Quân Hoa Thừa không chớp mắt. Ông ta vừa mới nói cái gì?
Chính thức yêu cầu cho Quân Thiết Anh tư cách được trở thành thành viên chủ chốt của gia tộc?
Chuyện này….hoàn toàn là đi ngược lại với mệnh lệnh của đoàn trưởng lão! Sau khi bàn tán một hồi, mọi người lại bắt đầu im lặng quan sát. Tất cả đều nhìn vào Quân Hoa Thừa cứ như thể lần đầu tiên mới biết ông vậy.
Lúc này đến cả Quân Thiết Anh cũng phải kinh ngạc ngẩng phắt đầu lên, ánh mắt đầy ngạc nhiên, đáy lòng bình tĩnh bao nhiêu năm qua của cô đột nhiên khẽ dậy sóng.
Các thành viên trong Quân gia đồng loạt biến sắc.
Tam trưởng lão lập tức đứng bật dậy, ánh mắt sắc bén nhìn thẳng vào Quân Hoa Thừa, lên tiếng hỏi:
- Gia chủ, ngài…ngài vừa mới nói cái gì?
Quân Hoa Thừa cảm thấy bản thân chưa bao giờ nhẹ lòng như lúc này, ông đã hoàn toàn buông bỏ cái gọi là trách nhiệm của gia tộc, lần đầu tiên trong cuộc đời ông thực hiện trách nhiệm của một người bố phải làm vì con gái của mình.
Ông đứng trên vị trí của một người bố lo lắng cho con của mình để đưa ra lựa chọn này.
- Ý của tôi rất rõ ràng, Quân Nhu Anh là con cái nhà họ Quân. Quy định của gia tộc có nói rõ bất cứ một người con nào của nhà họ Quân đều có tư cách được yêu cầu trở thành thành viên chủ chốt của gia tộc.
Quân Hoa Thừa bình tĩnh nói:
- Con gái của tôi cũng có quyền đó.
- Nó có sao?
Ánh mắt Tam trưởng lão lạnh lẽo lóe sáng, lão ta không hề nể nang gì mà nhìn thẳng vào Quân Hoa Thừa. Vào lúc này mâu thuẫn nội bộ trong gia tộc Quân gia gường như đều thể hiện ra ngay trước mặt mọi người.
Tam trưởng lão nghiến răng, nói từng chữ:
- Quân Nhu Anh, nó không có tư cách!
- Tam trưởng lão, bất cứ đứa con nào của nhà họ Quân được mời đều phải trải qua thời gian sát hạch, ông dựa vào đâu mà nói con gái tôi không có tư cách?
Quân Hoa Thừa nghiêm mặt nói:
- Việc mọi người có thể làm, con gái tôi cũng có thể.
- Thế sao?
Tam trưởng lão cười lạnh, nói:
- Vậy xin hỏi gia chủ, Tam tiểu thư của nhà họ Quân có thể đứng lên được không?
Nháy mắt sắc mặt của Quân Hoa Thừa bỗng tái đi, hai tay siết chặt.
Đây chính là nỗi đau không bao giờ nguôi của cuộc đời ông.
Quân Hoa Thừa hít một hơi thật sâu, tự nói với mình phải tỉnh tảo, phải thật bình tĩnh, ông nói:
- Mặc dù Nhu Anh không thể đứng lên nhưng điều đó không có nghĩa là nó không thể quản lý sản nghiệp gia tộc.
Giọng nói sắc bén của Tam trưởng lão không kiêng nể gì vang lên:
- Chỉ dựa vào việc nó không thể đứng dậy được đã đủ khiến nó hoàn toàn mất đi tư cách trở thành thành viên chủ chốt của gia tộc rồi!
- Tôi đồng ý với ý kiến của Tam trưởng lão.
Đúng lúc này, có một tiếng nói vang dội cất lên, người đó chính là Tứ gia của nhà họ Quân, Quân Hoa Minh. Ông ta đứng dậy, chậm rãi nói:
- Từ nhỏ Quân Nhu Anh đã bị liệt hai chân, chưa từng trải qua huấn luyện của gia tộc, con bé không thể đảm đương trách nhiệm gánh vác sản nghiệp của gia tộc được. Huống hồ chi, Gia chủ, về chuyện của Quân Nhu Anh, đoàn trưởng lão đã nhất trí thông qua quyết định rồi, giờ ngài lại nói như vậy chẳng lẽ là muốn chống lại với đoàn trưởng lão hay sao?
- Tôi cũng đồng ý với Tam trưởng lão.
- Tôi cũng vậy!
- Tôi cũng đồng ý!
Các thành viên trong các chi chính mặc dù bình thường vẫn luôn âm thầm đấu đá lẫn nhau, tất cả đều nhằm vào vị trí Gia chủ mà Quân Hoa Thừa đang ngồi. Nhưng nếu không hoàn toàn lật đổ được dòng chính trực hệ của Quân Hoa Thừa thì bọn họ có đấu đá nữa cũng chẳng có ích gì.
Theo như kế hoạch của bọn họ thì chỉ cần loại bỏ tư cách thừa kế của Quân Nhu Anh là bọn họ có thể thuận lợi đưa ra yêu cầu đoàn trưởng lão thay thế ví trị Gia chủ.
Ở nhà họ Quân, đây là điều mà tất cả mọi người đều ngầm hiểu với nhau, chỉ là không ngờ vào thời khắc mấu chốt, Quân Hoa Thừa lại trở mặt, làm trái lại với quyết định của đoàn trưởng lão.
Vào lúc này, sắc mặc Quân Hoa Thừa vô cùng khó coi!
Ông bị cô lập hoàn toàn!
Ở nhà họ Quân này, quyền lực của ông mấy năm nay đã dần dần bị ăn mòn, cho đến thời điểm này, Quân Hoa Thừa mới thực sự cảm nhận được sự bất lực của mình. Thế nhưng khi nhìn vào đôi mắt của con gái, thấy sự thay đổi trong mắt cô, Quân Hoa Thừa dường như cảm nhận được một sức mạnh vô hình rót thẳng vào cơ thể mình, ông nghiêm mặt nói:
- Bất luận như thế nào thì Nhu Anh cũng là hậu duệ duy nhất của dòng chính nhà họ Quân! Chỉ cần dựa vào điều này thôi, tôi mong đoàn trưởng lão có thể cho Nhu Anh một cơ hội!
Lời của ông vừa dứt, đám người trong đoàn trưởng lão lập tức nhăn mặt nhìn nhau.
- Mơ tưởng!
Tam trưởng lão vẫn không chịu buông tha, những trưởng lão còn lại mặc dù không lên tiếng nhưng ý của bọn họ cũng hết sức rõ ràng.
Đúng lúc này, Quân Vô Ngân khẽ cười, đột ngột lên tiếng:
- Gia chủ, dù nói thế nào thì Nhu Anh cũng là một thành viên của nhà họ Quân, theo lý mà nói thì chúng ta đúng là nên cho Nhu Anh một cơ hội.
Mọi người lập tức nghi hoặc nhìn y.
- Nhưng…
Quân Vô Ngân nhếch miệng, nói tiếp:
- Nhà họ Quân chúng ta không thể chứa nổi kẻ phạm tội giết người!
- Kẻ phạm tôi giết người?
Mọi người lập tức kinh ngạc.
Quân Hoa Thừa trừng mắt quát:
- Quân Vô Ngân, ăn có thể ăn bậy nhưng nói không được nói bừa!
- Nói bừa sao?
Quân Vô Ngân cười cười, chậm rãi mở miệng:
- Ông có thể hỏi con gái của ông xem, ngay mấy ngày trước, trong bệnh viện Minh Châu, cô ấy đã đích thân bắn chết con cháu nhà họ Diêm, Diêm Xa Trung!
Tất cả mọi người đều kinh hãi trước tin tức này.
Quân Vô Ngân khẽ cười hỏi Quân Hoa Thừa:
- Mặc dù chuyện này cuối cùng cũng kết thúc rồi nhưng xin hỏi Gia chủ, nhà họ Quân có thể tha thứ cho một kẻ tội phạm giết người hay không?
Quân Hoa Thừa nhăn mặt nhìn sang Quân Thiết Anh…
- Anh ta nói đúng.
Quân Thiết Anh thản nhiên thừa nhận, nếu như Quân Vô Ngân dám nói chuyện này ra trước mặt mọi người, với tính cách của y nhất định là đã có chứng cứ trong tay rồi.
Quân Vô Ngân cười lạnh, nhìn thẳng vào Quân Hoa Thừa, hỏi:
- Xin hỏi Gia chủ, kẻ ngang nhiên cố ý giết người, xét về quy định phải xử lý như thế nào?
Quân Hoa Thừa siết chặt nắm đấm, gân xanh nổi lên.
- Hừ, ông không nói được đúng không? Vậy để tôi trả lời thay ông!
Tam trưởng lão nhìn Quân Hoa Thừa không chớp mắt, nói:
- Xét theo quy định của gia tộc, Quân Nhu Anh sẽ bị tước bỏ thân phận con cháu nhà họ Quân đồng thời trục xuất ra khỏi gia tộc!
Quân Hoa Thừa nghe vậy lập tức trừng mắt, tựa như con hổ bị ăn thịt mất con, giận dữ gầm lên:
- Ai dám trục xuất con gái tôi?