Hộ Hoa Trạng Nguyên Ở Đô Thị

Chương 486: Lựa chọn của một người cha! (1)

Chương Trước Chương Tiếp

Ánh mắt hai người giằng co.

Quân Thiết Anh không vì người trước mặt là Tam trưởng lão mà chịu nhún nhường, ánh mắt cô không hề tránh né, bình tĩnh nhìn thẳng vào mắt Tam trưởng lão, một lát sau mới lạnh nhạt mở miệng:

- Một trăm năm sao? Ông nghĩ mình vẫn còn sống được tới lúc đó sao?

- Cô…

Tam trưởng lão đen mặt, nói:

- Quân Nhu Anh, cô được lắm! Xem ra gia quy của nhà họ Quân trong mắt cô chẳng là cái thá gì đúng không?

Ánh mắt của mọi người đều đổ dồn về phía này, giọng của hai người mặc dù không quá lớn nhưng từ vẻ mặt của Tảm trưởng lão, mọi người đều có thể nhìn ra được giữa hai người đang diễn ra một cuộc nói chuyện không hề vui vẻ gì…

Mọi người đều rất ngạc nhiên.

Đứa con bị bỏ rơi của nhà họ Quân cũng dám đối đầu với Tam trường lão được tôn sùng của gia tộc?

Có người còn lắc đầu nói:

- Thật chẳng có chút giác ngộ nào.

- Chuyện mà cô ta phải làm lúc này hẳn phải là lấy lòng mấy vị Trưởng lão mới đúng, dù sao thì vận mệnh của cô ta cũng là do bọn họ quyết định.

- …..

Quân Thiết Anh không chút yếu thể, lạnh lùng hỏi lại:

- Tôi vi phạm vào điều nào trong gia quy?

- Không biết quy củ, chống đối trưởng bối! Ăn nói ngông cuồng! Vô pháp vô thiên!

Tam trưởng lão liệt kê ra một đống tội trạng rồi nói tiếp:

- Nếu như xử theo gia quy, nhẹ thì đánh ba mươi phát, nặng thì đuổi ra khỏi nhà họ Quân.

Lão ta vừa dứt lời, ánh mắt Quân Thiết Anh lập tức lóe lên, liếc lão ta một cái, vẻ mặt vẫn bình thường, tạo cho người ta cảm giác cô không hề biết sợ hãi là gì, lạnh nhạt nói:

- Đây mới chính là mục đích thật sự của ông đúng không?

Quân Thiết Anh cười giễu, khẽ cúi đầu không thèm nhìn Tam trưởng lão thêm cái nào nữa.

- Muốn chụp tội danh lên đầu người khác cần gì phải lấy nhiều lý do như vậy.

Ánh mắt Tam trưởng lão trở nên lạnh lẽo.

Đúng lúc này tiếng xôn xao của mọi người lại vang lên.

- Quân gia chủ, Quân Hoa Thừa tới rồi!

Tam trưởng lão vừa mới bước được nửa bước thì lập tức dừng lại, ánh mắt không cam lòng liếc Quân Thiết Anh một cái, sau đó hừ lạnh:

- Cô cứ chờ đấy.

Cuối cùng phất tay xoay người bỏ đi.

Mặc dù trong lòng lão ta hoàn toàn không coi Quân Hoa Thừa ra gì nhưng trên danh nghĩa thì Quân Hoa Thừa hiện tại vẫn là gia chủ của nhà họ Quân! Trước mắt bao nhiêu người lão ta lại ỷ thế lớn bắt nạt nhỏ, đã vậy lại còn là con gái của gia chủ, chuyện này nếu rơi vào trong mắt của các gia tộc có thế lực lớn ở thủ đô thì cũng chẳng phải vinh quang gì.

Lúc này, bác Lương vốn đi cùng Quân Hoa Thừa tới lại lần nữa đi tới đằng sau Quân Thiết Anh.

Ông nhỏ giọng hỏi:

- Lão ta có làm khó tiểu thư không?

Quân Thiết Anh khẽ lắc đầu.

- Hừ.

Bác Lương khẽ mấp máy môi, lẩm bẩm:

- Mười năm trước Bạch tư lệnh nổi trận lôi đình, lúc đó người hứng chịu nhiều nhất chính là Tam trưởng lão, lão ta bị Bạch tư lệnh tức giận đánh bị thương, cho đến hiện tại vẫn không thể khôi phục lại như ban đầu. Chính vì vậy mà trong số bảy trưởng lão, lão ta là người muốn tiểu thư biến mất khỏi nhà họ Quân nhất!

Quân Thiết Anh lên tiếng cắt đứt lời của bác Lương:

- Bác Lương, đừng nói nhiều về chuyện này nữa.

Bác Lương thản nhiên cười, nói:

- Một lão già như tôi sống đến tuổi này rồi cần gì phải sợ nữa.

- À đúng rồi, đại tiểu thư…

Bác Lương khẽ cúi người, vẻ mặt có phần nghiêm trọng, nhỏ giọng nói:

- Đêm hôm qua tôi đã gọi điện thoại cho Tiêu Dương.

Nghe ông nói vậy, hai bàn tay Quân Thiết Anh bất chợt nắm chặt lấy hai bánh xe lăn.

Trong lòng bỗng có chút xao động.

- Cậu ấy không cho tôi biết hành tung của mình nhưng….

Bác Lương khẽ lắc đầu thở dài, nói:

- Nhưng, cậu ấy chính miệng nói hôm nay nhất định sẽ tới đây.

Cơ thể mảnh mai khẽ run lên, lập tức ngẩng đầu nhìn bác Lương.

Bác Lương hiểu cô muốn nói gì, chỉ lắc đầu nói:

- Tôi cũng không biết hành tung cụ thể của cậu ấy. Vừa rồi tôi thử gọi điện nhưng điện thoại của cậu ấy đã tắt máy rồi.

- Hôm nay có hội nghị gia tộc nên để tránh có người tới quấy nhiễu, nhà họ Quân từ trên xuống dưới đều bày bố thiên la địa võng tầng tầng lớp lớp.

Bác Lương cau mày, nói:

- Nếu như Tiêu Dương muốn xông vào đây e là không dễ dàng đâu.

Quân Thiết Anh siết chặt lấy bánh xe lăn, im lặng không nói.

…………..

Tại một bệnh viện nhỏ bình thường ở Bắc Kinh.

Trên hành lang, có một số y tá mặc áo blue đứng chụm đầu thảo luận…

- Người vừa nãy thật kỳ quái.

- Đúng vậy, anh ta mang theo hai người đầm đìa máu tới bệnh viện nhưng lại không cho bác sĩ tới khám chữa trị mà lại bỏ tiền bao nguyên một căn phòng bệnh cao cấp rồi lấy thêm một số dụng cụ xử lý vết thương thông thường sau đó đi vào trong đóng chặt cửa không ra ngoài nữa. Chẳng lẽ anh ta định đích thân cứu bạn của mình sao? Thật chẳng hiểu ra sao.

- Haizzz, trên đời này chuyện quái gì cũng có thể xảy ra, chúng ta đừng quan tâm đến chuyện này nữa, dù sao thì người ta cũng vẫn trả tiền cho chúng ta mà.

Bên trong cánh cửa đóng chặt…

Ánh sáng bạc lóe lên rồi biến mất.

Ngân châm giữa hai ngón tay không ngừng chớp động sau đó bay vút về trước.

Vù! Vù!

Trực tiếp cắm vào vị trí giữa ngực.

Quỷ y Thất Khấu Thứ.

Chính là Tiêu Dương.

Lúc này, vẻ mặt Tiêu Dương hết sức nghiêm trọng, ánh mắt nhìn chằm chằm vào Lý Bái Thiên, vết thương trên người Lý Bái Thiên nghiêm trọng hơn nhiều so với tưởng tượng của hắn.

Nội tạng gần như khô kiệt, sức mạnh toàn thân đều bị kích phát phóng ngoài. Đã vậy lại còn phải chịu đòn roi khiến toàn thân máu thịt lẫn lộn, nhìn mà phải giật mình, trông hết sức đáng sợ.

Chương Trước Chương Tiếp

Combo 100 lượt đọc giảm 30%👉
Combo Full lượt đọc giảm 41%👉

Thành viên bố cáo️🏆️

🔊️Bình luận (0) - 🎫Đề cử (0)