Bên dưới hai chân trùm một tấm chăn màu xanh nhạt. Trắng kết hợp với xanh khiến cả người Quân Thiết Anh toát lên vẻ thanh thoát.
- Cũng sắp tới giờ rồi.
Thu hồi ánh mắt, môi Quân Thiết Anh khẽ động tự lẩm bẩm một câu rồi đưa hai tay đặt lên bánh xe lăn, chiếc xe từ từ lăn bánh về phía trước.
Túy Vũ Hiên được thiết kế dành riêng cho Quân Thiết Anh, đường đi không có bất kỳ vật nào cản trở, chiếc xe lăn từ từ lăn bánh đi qua cây cầu nhỏ. Bên cạnh Quân Thiết Anh không có bất cứ người hầu nào, một mình cô di chuyển bánh xe lăn về phía phát ra tiếng nói cười của mọi người.
Thỉnh thoảng có người nhìn thấy Quân Thiết Anh đều chỉ chỉ trỏ trỏ nói này nói nọ với nhau, ánh mắt nhìn cô đều hết sức cổ quái.
Đứa con bị bỏ rơi nhà họ Quân!
Trong hội nghị gia tộc lần này, nhà họ Quân sẽ đưa ra quyết sách quyết định vận mệnh sau này của Quân Thiết Anh, đây là bí mật công khai mà mọi người ai cũng biết.
- Thật là đáng thương!
- Muốn trách thì cũng phải trách tại cô ấy sinh ra trong gia tộc hào môn.
- Năm đó nếu như không phải có Bạch Thiên Mệnh nổi giận phái quân tới bao vây thì có lẽ Quân Thiết Anh đã không được ở lại nhà họ Quân cho đến bây giờ. Nghe nói giao ước của nhà họ Quân với Bạch Thiên Mệnh năm đó đã đến kỳ hạn, hôm nay, Quân Thiết Anh sẽ phải đối mặt với tất cả.
Mọi người đại đa số đều cố gắng đè thấp giọng nói của mình nhưng cũng vẫn có những kẻ không thèm kiêng kỵ gì mà cố tình nói để Quân Thiết Anh nghe thấy, trong số đó thậm chí có người còn có quan hệ rất thân với nhà họ Quân.
Đối mặt với những lời này Quân Thiết Anh cố tình làm nhưng không nghe thấy cũng không nhìn thấy gì, ánh mắt bình thản tiếp tục đẩy bánh xe lăn về phía trước….
Một người đàn ông mặc áo dài màu nâu vội vã bước tới, tiếng nói xung quanh lập tức nhỏ dần, tất cả đều thức thời im miệng. Trên đầu người đàn ông kia tóc đã bạc đi mấy phần.
Là người hầu duy nhất trong nhà họ Quân đối xử chân thành với Quân Thiết Anh, bác Lương.
Bác Lương cất bước đi tới trước mặt Quân Thiết Anh, ánh mắt ông có vài phần phức tạp.
Quân Thiết Anh bình tĩnh, mở miệng:
- Bác Lương, chúng ta qua đó đi.
Bác Lương thở dài sau đó bước đến đẩy xe lăn cho Quân Thiết Anh, vào lúc này bất cứ câu nói nào cũng đã trở nên dư thừa.
Rạp che nắng dựng trên bãi cỏ mênh mông, gió thổ hiu hiu.
Bàn ghế được xếp thành hình vuông, hàng phía trước là dành cho các thành viên quan trọng của Quân gia. Phía bên trái là các thành viên bình thường của Quân gia cùng với một số con cháu hào môn trong thủ đô. Phía bên phải đại bộ phận là thành viên của giới chính trị, phía dưới cùng là những người có tiếng tăm trên thế giới được mời tới.
Ở giữa chừa ra một bãi cỏ trống.
Sự xuất hiện của Quân Thiết Anh thu hút không ít ánh mắt.
Vẻ mặt cô vẫn bình tĩnh đi tới một vị trí trống ở hàng bên trái, trên bàn có một tấm biển tên, trên đó có ba chữ Quân Nhu Anh.
Quân Thiết Anh đưa tay ra úp tấm biển xuống mặt bàn.
Cô là Thiết không phải Nhu.
Người tới ngày một nhiều, chỉ có hàng ghế phía trước dành cho thành viên quan trọng của nhà họ Quân là vẫn trống không…
Thời gian chậm rãi trôi qua.
Ở một nơi khác….
Nhà họ Thẩm.
Có không ít người đứng trong đại sảnh, nhưng lúc này không một ai có dũng khí nói câu nào, tất cả đều câm như hến chỉ chắp tay đứng thẳng người, ánh mắt thỉnh thoảng lại liếc nhìn phía trước, nhìn về phía người đàn ông có khuôn mặt âm trầm.
Biến cố đột ngột xảy ra, Thẩm Băng Sơn đương nhiên cũng chẳng còn tâm tư đâu mà đi đón Thôi Đồng đệ tử của Bình tiền bối gì đó nữa. Lúc này ông ta đứng trong đại sảnh, mặt đầy sát khí, trong đầu không ngừng lượn lờ hai chữ.
Hắc thiếp!
Trường bào!
Im lặng một lúc sau, Thẩm Băng Sơn mới chậm rãi ngẩng đầu lên, hỏi:
- Thứ tôi muốn đã mang đến chưa?
Vừa dứt lời lập tức có một tên Tử Y vội vã chạy đến, trong tay cầm một tập tư liệu, nói:
- Báo cáo Gia chủ, Nhị gia đã gửi tư liệu có liên quan đến sát thủ ‘trường bào’ tới, đồng thời….
Nói tới đây Tử y liền dừng lại…
Thẩm Băng Sơn lạnh lùng quát:
- Nói.
- Vâng.
Tử y lập tức nói tiếp:
- Nhị gia nói, sát thủ ‘trường bào’ đúng là có chút quan hệ với tên Tiêu Dương nhưng ngài ấy dặn không cho nhà họ Thẩm chúng ta đối phó với Tiêu Dương.
- Không cho?
Ánh mắt Thẩm Băng Sơn tối lại, càng thêm lạnh lẽo hơn, chợt hỏi:
- Chẳng lẽ, tên Tiêu Dương đó là người của Thiên Tử các?
Dừng một lát, Thẩm Băng Sơn lại cười lạnh, đôi mắt nồng nặc sát khí, nói:
- Nhưng người chết là con của Thẩm Băng Sơn này! Tôi không quan tâm hắn là ai, nếu như hắn thật sự có liên quan đến chuyện này thì tôi phải đích thân giết hắn!
Đúng lúc này bỗng có một giọng nói nhẹ nhàng vang lên:
- Thẩm gia chủ, sao lại tức giận như vậy?
Nghe vậy, Thẩm Băng Sơn kinh ngạc nghoảnh mặt lại quát:
- Ai?
Trước mắt không một bóng người.
Giọng nói nhàn nhạt vang lên:
- Ở phía sau ông này.
Xoạt!
Thẩm Băng Sơn quay đầu lại nhìn, lập tức thấy kinh hãi, lúc này trên chiếc ghế bên cạnh ông ta bất ngờ xuất hiện một người đàn ông khoảng hai tám hai chín tuổi, ánh mắt sắc bén tựa như thanh kiếm có thể rút khỏi vỏ bất cứ lúc nào, cả người toát lên cảm giác sắc nhọn.
- Cậu là…
Thẩm Băng Sơn vô thức lùi ra đằng sau, ánh mắt có chút mơ hồ kèm theo kiêng kỵ.
Người đàn ông nâng mắt lên, vẻ mặt hờ hững, môi gã không hề động nhưng lại có âm thanh phát ra:
- Thôi Đồng!
Giọng bụng!
- Thôi Đồng?
Thẩm Băng Sơn kinh ngạc, vội vã quan sát gã một lượt rồi bước lên trước vài bước. Lúc này Thôi Đồng lấy ra một tấm lệnh bài màu vàng, Thẩm Băng Sơn thấy lệnh bài lập tức tỏ thái độ cung kính, sau đó nghe theo lệnh của Thôi Đồng bảo thuộc hạ tất cả đều đi ra ngoài.
Trong đại sảnh chỉ còn lại Thẩm Băng Sơn cùng Thôi Đồng.
Thẩm Băng Sơn lên tiếng:
- Trong nhà xảy ra chút chuyện nên không kịp nghênh đón Thôi tiên sinh, thật xin lỗi.
- Thẩm gia chủ đừng khách sáo.