Hộ Hoa Trạng Nguyên Ở Đô Thị

Chương 481: Kẻ nào cản tôi đều phải chết! (2)

Chương Trước Chương Tiếp

Y khẽ nâng cánh tay lên….

- Tử Y! Đừng nghe hắn nói nhảm! Giết hắn đi!

Thẩm Thành Văn hét đến khàn cả giọng, vẻ mặt hắn đầy sợ hãi, vào lúc này muốn loại bỏ sự sợ hãi cách duy nhất chính là giết chết tên ác ma trước mặt!

Gã chưa bao giờ nghĩ tới, một con người lại có thể đáng sợ đến như vậy!

- Biển lửa vô biên!

Tử Y vội vã đưa tay lên, vô số ngọn lửa màu xanh nóng rực lập tức ngưng tụ sau đó từ xanh biến thành màu tím, hơn thế nữa ngọn lửa có xu thế ngày một lớn tựa như một biển lửa màu tím ngày càng lan ra…

Bụp!

Tiêu Dương lao tới như một mũi tên!

- Lên!

Tử Y vung mạnh tay lên, biển lửa màu tím tựa như một con rồng khổng lồ rít gào, sát khí đằng đằng lao về phía trước…

Tiêu Dương nhìn phía trước không chớp mắt, nhìn “biển lửa” khí thế mãnh liệt đang lao tới, trong mắt lóe lên tia sáng lạnh. Hít một hơi rồi đưa tay lên, chưởng phong mãnh liệt của Tiêu Dương mang theo sức mạnh hủy thiên diệt địa.

Đây chính là thời khắc giết chóc điên cuồng nhất của hắn!

Tiêu Dương không hề né tránh, nếu như kẻ địch mạnh một phần thì hắn sẽ mạnh ba phần.

Ầm! Ầm! Ầm!

Tiếng nổ đinh tai nhức óc làm cả khu nhà rung chuyển, ngọn lửa màu tím hoàn toàn không thể tới gần Tiêu Dương mà bị một sức mạnh khổng lồ đánh tan thành những đốm lửa li ti rơi xuống sàn nhà, căn phòng dần dần bốc cháy, nhiệt độ cũng bắt đầu nóng lên…

- Sao lại thế được!

Tử Y vô cùng hoảng sợ!

Y vẫn biết Tiêu Dương rất mạnh nhưng không ngờ được hắn lại mạnh đến mức chiêu thức mạnh nhất của y còn chưa chạm được đến người hắn thì đã nổ tan tành.

Tử Y lúc này hoàn toàn không thể suy nghĩ gì thêm bởi vì Tiêu Dương đang chậm rãi bước tới gần đồng thời nhanh như chớp tung một chưởng đánh vào ngực y.

Ầm!

Cơ thể Tử Y bị đánh bay đập vào vách tường, tuy nhiên trước khi người đập vào tường thì lục phủ ngũ tạng của y đã bị một chưởng của Tiêu Dương đánh nát rồi.

Chết!

Kẻ nào cản tôi đều phải chết!

Tiêu Dương dùng hành động để chứng minh cho lời nói của mình.

Lửa xung quanh căn phòng bắt đầu bốc cháy…

Cả người Thẩm Thành Văn đã cứng ngắc, trái tim lạnh lẽo, máu tựa như đã đông lại, hai mắt trợn trừng nhìn tên ác ma trước mắt mình. Toàn thân run lẩy bẩy, như thể bị sợ hãi đến phát điên, gã không ngừng khua tay tay loạn xạ, giọng nói run rẩy:

- Giết! Giết! Mau giết hắn!

- Mau ngăn hắn lại! Ngăn hắn lại!

Giọng nói của Thẩm Thành Văn dần dần trở nên tuyệt vọng, mặt đẫm nước mắt, trong lòng run sợ.

Cơ thể lùi vào góc tường, cầu nguyện sẽ có kỳ tích xuất hiện gã có thể chạy xuyên tường, chạy khỏi tên ác ma này! Đồng thời Thẩm Thành Văn cũng không ngừng nhìn ra phía cửa, hy vọng sẽ có người tới đây cứu mình!

Thế nhưng, biệt thự nhà họ Thẩm quả thực quá lớn!

Nơi này là nơi cực kỳ hẻo lánh, vừa hay hiện tại người nhà họ Thẩm đều đang ở bên ngoài nghênh đón khách quý, vì vậy canh phòng nơi này trở nên lỏng lẻo, mà cho dù có người kịp thời phát hiện thì cũng không kịp chạy tới.

Bởi vì lúc này Tiêu Dương chỉ đứng cách Thẩm Thành Văn có một mét nữa.

Có là thần tiên cũng không cứu được gã.

Xung quanh căn phòng, một đám thi thể nằm chất đống đã trở nên lạnh lẽo, ngọn lửa bùng lên bắt đầu lan rộng đốt cháy cả căn phòng….

- Đừng…đừng giết tôi!

- Xin cậu đừng giết tôi!

Thẩm Thành Văn sợ hãi quỳ thụp xuống trước mặt Tiêu Dương, giọng nói tuyệt vọng mang theo khẩn cầu, gã liên tục dập đầu, khàn giọng hét lên:

- Tôi không muốn chết! Tôi không muốn chết! Tôi không muốn…

Bịch!

Tiếng nói hoàn toàn dừng lại….

Bàn tay của Tiêu Dương đã đặt trên đỉnh đầu của Thẩm Thành Văn.

- Có một số việc không nằm ở chỗ mày có muốn hay không!

Giọng nói bình thản của Tiêu Dương vang lên, cơ thể Thẩm Thành Văn mềm nhũn đổ xuống, hai mắt trợn tròn mang theo tuyệt vọng, chết không nhắm mắt!

- Nhất là cái chết!

Trong lòng Tiêu Dương hết sức bình thản, việc giết Thẩm Thành Văn trong mắt hắn tựa như chỉ là giết chết một con kiến! Sát khí trong mắt hắn đến lúc này mới có chút dấu hiệu hòa hoãn.

Ngọn lửa trong phòng cháy càng lúc càng lớn.

Tiêu Dương xoay người bước nhanh tới chỗ hai anh em Lý Bái Thiên.

- Tiêu đại ca!

Vào lúc này Chu Mạt dường như đã quên đi đau đớn trên người, nhếch miệng cười, hai mắt sáng lên, mừng rỡ nói:

- Em biết đại ca nhất định sẽ đến mà.

Nhìn vết thương đẫm máu trên người hai anh em khiến lòng Tiêu Dương đau như cắt, ánh mắt liếc qua đống thi thể nằm trên mặt đất càng thêm lạnh lẽo! Lần giết người này Tiêu Dương không cảm thấy hối hận chút nào! Thậm chí hắn thấy như thế còn chưa đủ để nguôi ngoai cơn giận trong lòng!

Đây chính là cái giá mà hắn bắt đối phương phải trả!

- Tiêu đại ca…

Chu Mạt nhếch môi, cố nén đau đớn, nói:

- Thứ đại ca muốn bọn em chuẩn bị đang ở…

Nghe thấy vậy Tiêu Dương vô cùng cảm động! Đã bị thương đến mức này rồi nhưng khi nhìn thấy hắn, bọn họ lại vẫn chỉ nghĩ đến nhiệm vụ hắn đã giao cho hai người đi làm!

Có những người anh em như thế này, dù chết cũng không tiếc!

- Trước tiên đừng nói những chuyện này nữa.

Tiêu Dương hít sâu một hơi, nói:

- Để tôi đưa hai người đi ra ngoài chữa trị vết thương trước đã.

Tiêu Dương quay đầu liếc mắt nhìn ra ngoài, lúc này vô số tiếng bước chân dồn dập đang chạy về phía này…

Tiêu Dương đứng lên nhấc hai anh em Lý Bái Thiên dậy vù một phát bay ra ngoài cửa sổ! Trong nháy mắt Tiêu Dương bay ra ngoài, một vật thể màu đen bay xuống…

Hắc thiếp!

Chương Trước Chương Tiếp

Combo 100 lượt đọc giảm 30%👉
Combo Full lượt đọc giảm 41%👉

Thành viên bố cáo️🏆️

🔊️Bình luận (0) - 🎫Đề cử (0)