Phẫn nộ cùng thù hận!
Hai cái hòa trộn vào nhau tạo thành sát khí ngút trời.
Lúc này, nhiệt độ trong phòng đột ngột giảm mạnh, áp lực vô hình thay thế cho không khí khiến tất cả cảm thấy hít thở trở nên khó khăn hơn.
Bụp!
Hai tên đứng phía sau Thẩm Thành Văn không chịu được áp lực thêm nữa, cơ thể mềm nhũn ngã xuống co quắp dưới nền nhà.
- Tiêu…
Sắc mặt Thẩm Thành Văn nháy mắt trắng bệch, hai mắt trợn tròn, môi run run, khó tin hét lên:
- Tiêu Dương!
Gã cũng đoán trước được Tiêu Dương nhất định sẽ đến nhưng lại không thể ngờ được Tiêu Dương lại có thể thần không biết quỷ không hay tựa như hồn ma đứng trước mặt mình như vậy.
Làm sao mà hắn vào được tận đây?
Khi chạm phải ánh mắt lạnh lẽo của Tiêu Dương, Thẩm Thành Văn cảm giác cơ thể mình như bị đông cứng, hai hàm răng run rẩy lập cập va vào nhau, cơ thể cứng ngắc lảo đảo lùi về sau mấy bước.
Tiêu Dương chậm rãi bước tới, mỗi một bước đi của hắn tựa như một dẫm lên trái tim của tất cả đám người kia.
- Nếu như sống - không- bằng- chết, vậy thì…mày hãy đi chết đi!
Tiếng nói của Tiêu Dương tựa như âm thanh của ma quỷ vang vọng bên tai Thẩm Thành Văn.
Nháy mắt, Thẩm Thành Văn sợ tái mặt, con ngươi rụt lại, điên cuồng gào lên:
- Xông lên! Mau xông lên!
Thẩm Thành Văn đã từng lĩnh giáo thực lực của Tiêu Dương rồi, nhưng chưa từng có cảm giác máu trong cơ thể mình bị đông cứng như lần này, vì vậy dùng hết sức bình sinh gào lên.
Nghe thấy tiếng gào rú của Thẩm Thành Văn, những tên vệ sĩ phía sau mới giật mình hồi hồn, lập tức đồng loạt gầm lên, hai mắt bặm trợn, loạt xoạt rút dao ra.
Bùm!
Cả không gian nháy mắt vang lên tiếng nổ vang dội.
- Giết hắn!
Tiếng bước chân hỗn loạn kết hợp với tiếng hò hét, một bóng người vụt một phát lướt lên!
- Kẻ nào cản tôi đều phải chết!
Bảy chữ lạnh như băng vang vọng khắp căn phòng.
Kẻ nào cản hắn! Đều phải chết!
Lúc này, trong mắt Tiêu Dương chỉ tồn tại duy nhất một người, trong đầu chỉ còn một khái niệm đó chính là giết!
Từ lúc bước vào nhìn thấy hai người máu me đầm đìa thoi thóp nằm dưới đất, trong đầu Tiêu Dương chỉ còn lại một suy nghĩ duy nhất đó chính là phải giết chết hết đám người này.
Vì hắn mà anh em của hắn mới bị hành hạ đến sống dở chết dở như vậy.
Đêm hôm qua, khi đứng trên núi Tuyết Sơn, Tiêu Dương đã thể rằng sẽ bắt đám người này phải trả giá gấp trăm gấp ngàn lần!
Chỉ có một cách duy nhất chính là giết chết bọn chúng!
Ầm! Ầm! Ầm!
Đối mặt với mấy tên xông đến trước mặt, Tiêu Dương chỉ bước lên tung chưởng, mỗi chưởng của hắn đều mang theo sức mạnh cuồng phong có thể cuốn bay mọi thứ.
Bịch! Bịch!
Bịch!!!
Những tên xông lên nhanh bị đánh bay đi lại càng dứt khoát, tất cả đều rơi bịch một phát xuống đất rồi tắt thở, cả quá trình chỉ vẹn vẹn trong vòng hai nốt nhạc.
Không hề có sức phản kháng!
Dường như hiện thực này ứng với câu nói lúc nãy của Tiêu Dương…
Kẻ nào cản tôi đều phải chết!
Mỗi chưởng hắn đánh ra đều không cho người khác cơ hội còn sống.
Tiêu Dương chưa bao giờ điên cuồng khát máu như lần này!
Một người xông lên, một đống thi thể ngã xuống…
Thi thể trong phòng ngày một nhiều, chỉ trong vòng mấy phút ngắn ngủi, căn phòng vốn có chút chật chội nay bỗng trở nên trống trải. Những người còn sống chẳng còn mấy, đã vậy mặt tên nào cũng trắng bệch như người chết, hai chân mềm nhũn, mùi máu tươi nồng nặc khắp trong căn phòng càng khiến lòng người vỡ vụn!
Bụp! Bụp! Bụp!
Thẩm Thành Văn sợ hãi liên tục lùi về sau, toàn thân run lẩy bẩy, khoảnh khắc này gã thật sự cảm giác được mình đang cách cái chết vô cùng gần! Gã chưa bao giờ chứng kiến cảnh nhiều người bị đánh chết ngay trước mình như vậy
Cái chết thì ra lại gần mình đến vậy, thực sự quá kinh khủng!
Trong không khí căng thẳng, đột nhiên có giọng nói trầm thấp vang lên:
- Đủ rồi!
Một người mặc áo tím xuất hiện đứng chắn giữa Tiêu Dương với Thẩm Thành Văn.
- Tử Y!
Đôi mắt vốn ảm đạm không chút ánh sáng của Thẩm Thành Văn nháy mắt sáng rực, tinh thần lập tức phấn chấn hẳn lên, âm thầm chùi tay vào quần lau đi lớp mồ hôi lạnh, lẩm bẩm:
- Không phải sợ! Còn có Tử Y ở đây mà!
Tử Y thực ra không phải chỉ có một người, đây là cách gọi thống nhất dành cho tất cả vệ sĩ cao cấp nhất của nhà họ Thẩm!
Có thể khoác lên bộ quần áo tím của nhà họ Thẩm phải là những người có năng lực kinh người. Ít nhất thì trong mắt Thẩm Thành Văn, vệ sĩ Tử Y chưa từng bị ai đánh bại bao giờ.
Đợi thần kinh thả lỏng một chút liền kiêu ngạo hét lên:
- Tử Y! Lên! Giải quyết hắn cho bản thiếu gia!
Thẩm Thành Văn không chú ý tới sắc mặt tên Tử Y trước mặt gã lúc này vô cùng nghiêm trọng, sau khi nghe những lời này của gã thì chỉ biết cười khổ bất đắc dĩ. Nếu như y có thể đánh bại được tên sát thủ khát máu trước mặt này thì còn cần phải lên tiếng nữa hay sao? Nếu có thể thì đã trực tiếp ra tay từ lâu rồi!
Chỉ có điều đối mặt với Tiêu Dương, Tử Y hoàn toàn không hề có một chút cơ hội thắng nào.
- Dừng ở đây là được rồi!
Ánh mắt Tử Y nhìn chằm chằm vào Tiêu Dương, trầm giọng nói:
- Bạn của cậu chỉ bị thương thôi chứ vẫn chưa chết, cần gì phải đuổi tận giết tuyệt như vậy!
Tử Y muốn cố gắng kéo dài thời gian, mặc dù Mã Tĩnh Mỹ giam giữ anh em Lý Bái Thiên ở một nơi khá khuất trong biệt thự nhưng lúc nãy gây ra tiếng động lớn như vậy, người của nhà họ Thẩm nhất định sẽ nhanh chóng chạy tới đây.
Cho dù tên này có lợi hại hơn nữa thì làm sao có thể đối đầu với tất cả cao thủ của nhà họ Thẩm được? Chắc chắn hắn không thể!
Ánh mắt Tiêu Dương vẫn lạnh lẽo như lúc bước vào, bước chân vẫn không hề dừng lại, chỉ mở miệng hỏi:
- Anh muốn cản tôi?
Tử Y thấy vậy lập tức lùi lại, có cảm giác như bị rắn độc tấn công.