Hộ Hoa Trạng Nguyên Ở Đô Thị

Chương 477: Chào buổi sáng, đế đô! (2)

Chương Trước Chương Tiếp

- Lựa chọn của anh rốt cuộc là đúng hay sai?

Quân Hoa Thừa cứ tự lẩm bẩm một mình như vậy, tựa như hỏi người khác nhưng cũng chính là hỏi bản thân mình:

- Những chuyện thị phi của nhà họ Quân đã không còn là chuyện anh có thể quản nữa rồi, mà thực ra bản thân anh cũng không còn muốn quản nữa!

- Anh chỉ mong Nhu Anh của chúng ta có thể trải qua một cuộc sống tốt đẹp.

Quân Hoa Thừa siết chặt nắm đấm.

- Anh không thể trơ mắt nhìn bọn họ đuổi Nhu Anh ra khỏi nhà họ Quân được. Một khi con bé không còn thân phận con cháu nhà họ Quân chỉ e đến tính mạng của nó cũng khó mà đảm bảo!

- Anh tình nguyện để con bé hận anh cả đời cũng phải gả nó vào nhà họ Thẩm, bởi như vậy ít nhất thì…nó vẫn còn là người của nhà họ Quân!

Quân Hoa Thừa không ngừng tự lẩm bẩm, móng tay đã đâm vào lòng bàn tay đến nỗi máu chảy ra lúc nào không hay, cơ thể không kiềm chế được khẽ run lên.

Không ai biết, khi Quân Hoa Thừa đưa ra quyết định này lúc đối diện với ánh mắt lạnh lùng của con gái, lòng ông đau hơn người bình thường gấp trăm gấp ngàn lần!

- Bố xin lỗi con!

Gió đêm hiu hiu thổi qua mang theo cái lạnh thấu xương thổi tắt ngọn nến trong phòng.

Căn phòng chìm vào bóng tối.

Thời gian từ từ trôi đi…

Khi ánh nắng đầu tiên chiếu lên Vạn Lý Trường Thành phản chiếu ra muôn vàn ánh sáng vàng kim chói mắt.

Báo hiệu hôm nay thủ đô sẽ đón chào một ngày trời nắng đẹp.

Ánh mặt trời dần dần chiếu rọi khắp nơi.

Cánh cổng màu son đỏ nặng nề mang theo hơi thở của lịch sử vang lên mấy tiếng ken két, hai cánh cửa từ từ mở ra, phía bên trên cổng có một tấm biển với hai chữ rồng bay phượng múa…

Quân gia!

Một đường thẳng tắp dẫn về phía trước nhìn không thấy điểm cuối.

Bên trong khu biệt thự có một toà nhà hai tầng, cánh cửa sổ chạm khắc tinh xảo bị đẩy ra…

- Chào buổi sáng, đế đô!

Khuôn mặt Quân Vô Ngân tràn ngập sắc xuân, tươi cười vui vẻ, ánh mắt tinh ranh nhìn lên bầu trời, y khẽ cười một tiếng sau đó quét mắt nhìn khắp một lượt rồi dừng lại tại tòa nhà ở chính giữa khu biệt thự, ánh mắt sắc bén lóe lên, nói:

- Ngay mai thôi, sau khi đẩy cửa sổ ra cảnh vật có lẽ sẽ không giống với hôm nay nữa…

Quân Vô Ngân tự tin khẳng định lại lần nữa:

- Chắc chắn sẽ không giống nữa!

Tại thủ đô Bắc Kinh, trên đường xe cộ qua lại nườm nượp, tại một khách sạn năm sao nào đó, dưới ánh mặt trời rực rỡ, rèm cửa sổ bị kéo ra, lập tức ánh mắt vàng chiếu lên khuôn mặt tinh xảo xinh đẹp.

- Chào buổi sáng, đế đô!

Đan Mộng Khi khẽ nheo mắt lại, lúc mở mắt ra, trong mắt tràn đầy sự chờ mong. Khóe miệng khẽ nhếch lên sau đó cúi đầu nhìn xuống dòng xe cộ qua lại trên đường, lầm bẩm:

- Kịch hay chính thức bắt đầu rồi!

Đan Mộng Nhi mặc trên mình một chiếc váy ngủ gần như trong suốt, nội y màu đen gợi cảm bao bọc lấy bộ ngực căng tràn, lúc ả xoay người chiếc váy ngủ trơn mềm trượt từ trên vai rơi xuống đất…

Trong một tòa biệt thự xa hoa.

Một khu nhà cao tầng khắp nơi đều là hơi thở hiện đại, tựa như mỗi một tấc đất là một tấc vàng, có thể dùng một cụm từ để hình dung nơi này chính là: Sặc mùi tiền! Đương nhiên người ở trong tòa biệt thự này cũng phải là người có tiền nhiều đến nỗi có thể đè chết người!

Trước cổng là máy chục tên bảo vệ mặc đồng phục, sáng sớm hôm nay bọn họ đã nhận được lệnh phải trực 24/24.

Nhà họ Thẩm!

Một cánh cửa bị đạp mạnh ra, một người với ánh mắt lạnh băng hằm hằm bước ra ngoài.

- Khốn nạn!

Tên đó vô cùng tức giận mở miệng ra là mắng chửi!

Không ai khác chính là Thẩm thiếu gia bị người ta xé quần rồi ném thẳng vào trong hồ nước ngày hôm qua!

Hôm qua gã bị ném vào hồ đến nỗi bất tỉnh nhân sự, đễn tận sáng nay mới tỉnh lại, Thẩm Thành Văn cảm giác mặt mũi của mình đã không còn gì nữa, chỉ thấy nhục, vô cùng nhục! Nhưng gã không cam lòng một chút nào! Hết sức phẫn nộ!

Hôm qua trong bữa tiệc ở nhà họ Quân tề tụ biết bao danh gia vọng tộc, còn gã vốn dĩ là nhân vật chính của bữa tiệc lại bị người ta lột quần rồi ném vào trong hồ nước!

Mất hết mặt mũi rồi còn đâu!

Đến giờ bên tai gã vẫn còn vang vọng một giọng nói chói tai hôm qua:

- Không ngờ lại không có lông!

Xoảng!

Thẩm Thành Văn huơ tay ném vỡ một chiếc bình hoa.

Đúng lúc này Tử Y bước tới, nhìn Thẩm Thành Văn một lúc dường như cũng hiểu được vì sao Thẩm Thành Văn lại nổi trận lôi đình như vậy, y đi tới nói:

- Thiếu gia hai tên đã làm người bị thương hôm qua đã bị phu nhân bắt về đây rồi.

- Được lắm!

Thẩm Thành Văn nghiến răng nghiến lợi, ánh mắt âm độc lóe lên, nói:

- Tử Y, mau đưa tôi tới chỗ bọn nó.

Thế nhưng Tử Y lại có chút chần chừ.

Thẩm Thành Văn nhăn mày, hỏi:

- Làm sao vậy?

- Phu nhân có lệnh phải giữ lại mạng của hai tên đó.

Tử Y chậm rãi nhắc nhở.

- Tối hôm qua phu nhân đã đích thân tra khảo bọn họ, hiện tại hai người họ đều đã thương tích khắp người rồi.

Nghe vậy, Thẩm Thành Văn nheo mắt, tỏ vẻ nguy hiểm nói:

- Yên tâm đi, tôi sẽ không giết chết hai thằng đó đâu! Người dám sỉ nhục Thẩm Thành Văn này sẽ phải…sống không bằng chết!

Thẩm Thành Văn nghiến răng, siết chặt nắm đấm, vẻ mặt tàn nhẫn khát máu.

Vù!

Sân bay quốc tế Bắc Kinh, tiếng máy bay hạ cánh vù vù vang vọng bên tai.

Trên bầu trời, một chấm đen nhanh chóng tới gần…

Máy bay hạ cánh!

Tại khu cửa ra, có vô số ánh mắt chờ đợi tìm kiếm, từng người lần lượt đi ra mang theo đôi mắt mệt mỏi vì đi đường xa. Rất nhiều người đều kiễng chân lên nhìn từng người từ bên trong đi ra.

Khi người bên trong đã đi ra gần hết, cuối cùng một bóng người cao gầy khuôn mặt anh tuấn mới từ từ xuất hiện ở lối ra. Khuôn mặt điển trai giờ phút này hết sức lạnh lùng, ánh mắt hờ hững nhìn khắp một lượt sau đó chậm rãi cất bước đi về phía trước, trong lòng thầm nói…

- Chào buổi sáng, đế đô!

Cơ thể cao gầy đi về phía trước để lại một bóng đen kéo dài trên mặt đất…

Ánh mặt trời chiếu rọi khắp mặt đất!

Chương Trước Chương Tiếp

Combo 100 lượt đọc giảm 30%👉
Combo Full lượt đọc giảm 41%👉

Thành viên bố cáo️🏆️

🔊️Bình luận (0) - 🎫Đề cử (0)