Lúc này trong lòng Tiêu Dương đang vô cùng lo lắng, chuyện này thật sự là nằm ngoài dự liệu của hắn. Hắn không ngờ tới anh em Lý Bái Thiên lại có thể xông vào nhà họ Quân đã vậy lại còn làm loạn một trận.
Mặc dù Tiêu Dương không nghe được kết quả từ miệng bác Lương nhưng cũng có thể đoán ra được, với thực lực của hai anh em họ chắc chắn không thể thoát khỏi nhà họ Quân.
Khuôn mặt bác Lương có chút bất đắc dĩ, nói:
- Tôi cũng có muốn bảo vệ họ nhưng lực bất tòng tâm!
Nghe ông nói vậy Tiêu Dương giật mình, tay siết chặt điện thoại, hỏi:
- Bọn họ hiện tại thế nào rồi?
- Bọn họ bị Thẩm phu nhân, mẹ của Thẩm Thành Văn mang đi rồi.
Bác Lương kể lại tóm tắt mọi chuyện diễn ra cho Tiêu Dương nghe, sau đó dừng lại một lát rồi thở dài, nói:
- Tiêu Dương, hiện tại đối với cậu mà nói thủ đô chẳng khác nào đầm rồng hang hổ! Cả hai gia tộc đều đoán trước được cậu nhất định sẽ đến, chỉ e là bọn họ đều đã chuẩn bị sẵn thiên la địa võng đợi cậu nhảy vào! Vì vậy tốt nhất là cậu…đừng tới đây nữa!
Khuôn mặt Tiêu Dương như phủ một tầng băng lạnh, ánh mắt lóe lên tia sát khí rồi nhanh chóng biến mất.
Một cơn gió lạnh chợt thổi qua!
Toàn thân Tiêu Dương khẽ run lên, hắn cố gắng hít sâu một hơn, giữ cho trái tim bình tĩnh cảnh cáo bản thân phải thật tỉnh táo.
Đừng nói là đầm rồng hang hổ, cho dù có là núi đao biển lửa thì hắn cũng nhất định phải tới.
Chuyện này là trách nhiệm hắn phải gánh.
Là lời hứa hắn phải thực hiện!
- Bác Lương…
Giọng nói lạnh lùng bình tĩnh của Tiêu Dương cất lên:
- Bác có cách nào cứu hai anh em họ ra trước được không?
Nước xa không cứu được lửa gần!
Hiện tại đã khuya, cho dù hắn lập tức chạy tới sân bay thì sớm nhất cũng phải trưa mai mới có thể đến được Bắc Kinh.
Trong lời nói của hắn mang theo thái độ cầu xin.
Bác Lương cảm thấy vô cùng khó xử, một lúc sau ông mới thở dài nói:
- Xin lỗi cậu, lão già này thật sự không thể giúp được cậu.
Ngày mai là một ngày cực kỳ quan trọng, bác Lương cũng không muốn xảy ra bất cứ chuyện gì ngoài ý muốn. Đối với Tiêu Dương mà nói thì hai anh em Lý Bái Thiên vô cùng quan trọng nhưng đối với bác Lương thì ông chỉ quan tâm đến an toàn của mình Đại tiểu thư mà thôi.
Cuộc điện thoại bị ngắt.
Trong mắt Tiêu Dương tràn đầy sát khí, siết nắm đấm, nghiến răng rít lên ba chữ:
- Nhà họ Thẩm!
Giọng nói của hắn tựa nhưng băng kết ngàn năm, lạnh thấu tim gan.
- Nếu như anh em của tôi có mệnh hệ gì, tôi sẽ khiến các người phải trả lại gấp mười lần!
Bóng dáng hắn nhanh như chớp biến mất!
Lúc này chính là cuộc thi chạy với thời gian!
Đêm khuya!
Bầu trời Bắc Kinh tối đen như mực.
Những cơn sóng ngầm đang không ngừng trỗi dậy…
Không ít ánh mắt của giới nhà giàu đều đổ dồn về phía nhà họ Quân ở thủ đô.
Một gia tộc cổ võ có lịch sử tồn tại lâu đời, nếu xét về thực lực chắc chắn có thể đứng đầu top 5 ở Bắc Kinh! Ngày mai chính là ngày nhà họ Quân tổ chức hội nghị gia tộc! Tuy nói mỗi năm nhà họ Quân lại tổ chức hội nghị gia tộc một lần nhưng lần này lại hoàn toàn không giống như những lần khác!
Có tin đồn, trong hội nghị gia tộc lần này nhà họ Quân sẽ chọn ra một nhóm thành viên chủ chốt mới! Thậm chí…là cả tân Gia chủ!
Đây tuyết đối là một tin tức chấn động!
Dòng chính của nhà họ Quân đến Quân Hoa Thừa liền bắt đầu suy yếu, đây là chuyện mọi người ai ai cũng biết! Nếu như lần này thật sự chọn ra Gia chủ mới chỉ e sẽ phá đi tục lệ truyền thống nhiều năm qua của nhà họ Quân! Lần này các chi có cơ hội chuyển mình vùng lên nắm quyền quản lý nhà họ Quân!
Đối với một số người, đêm nay có lẽ sẽ là một đêm khó ngủ.
Các tòa nhà trong khu biệt thự nhà họ Quân đèn đuốc sáng rực.
- Năm nay, lợi nhuận của ngành kinh doanh ẩm thực tăng lên mấy chục phần trăm so với năm ngoái!
Một người thanh niên với vẻ mặt phấn khởi nhìn tài liệu trong tay, vui vẻ nói:
- Bố, lợi nhuận chúng ta kiếm được năm nay chắc hắn là đứng đầu nhà họ Quân bố nhỉ! Các hạng mục chúng ta phụ trách cũng đều đột phá thành tích các năm trước!
Trước mặt người thanh niên là một người đàn ông trung niên.
Ông ta chính là Tứ gia của nhà họ Quân, Quân Hoa Minh!
Nhà họ Quân hiện nay có thể nói đã được chia làm năm phần!
Dòng chính, Gia chủ Quân Hoa Thừa! Người chèo lái con tàu Quân gia trên danh nghĩa!
Người đàn ông này là Tứ gia, Quân Hoa Minh!
Tam gia của nhà họ Quân là Quân Hoa Thắng!
Nhị gia của nhà họ Quân là Quân Hoa Vinh cũng chính là bố của Quân Vô Ngân!
Cuối cùng chính là Nhất gia, là người lớn tuổi nhất nhà họ Quân, Quân Hoa Quý!
Năm người nắm giữ gần như tất cả sản nghiệp của nhà họ Quân. Xét về thực lực thì Quân Hoa Quý cùng Quân Hoa Vinh đứng đầu, theo sát là Tứ gia Quân Hoa Minh, còn Quân Hoa Thừa mặc dù là Gia chủ của nhà họ Quân nhưng thực lực lại kém hơn các chi thứ.
Trong năm chi chỉ có một mình Tam gia Quân Hoa Thắng là người công khai sẽ không tham gia vào cuộc chiến tranh đoạt vị trí Gia chủ, còn những chi còn lại thì đều nhìn chằm chằm vào vị trí đó.
- Lâm Nhi, không nên đắc ý quá sớm.
Quân Hoa Minh nghiêm nghị, nói:
- Thực lực của chúng ta không được coi là mạnh nhất, trong hội nghị gia tộc ngày mai, chúng ta nhất định phải cho mọi người nhìn thấy ưu thế của chúng ta khiến cho Đoàn trưởng lão chú ý đến chúng ta hơn.
Quân Vô Lâm lập tức gật đầu:
- Vâng ạ.
Cuộc nói chuyện như vậy gần như đồng thời diễn ra tại tất cả các tòa nhà trong khu biệt thự nhà họ Quân. Cơn phong ba đang dần dần trỗi dậy, trung tâm là nhà họ Quân từ từ khuếch tán ra khắp thủ đô Bắc Kinh.
Tất cả đều đang chuẩn bị những bước cuối cùng.
Thành hay bại đều nằm ở trận này.
Đêm dài từ từ trôi đi, bên trong biệt thự chính nhà họ Quân, ánh nến chập chờn.
Nến cháy mang theo mùi hương phiêu tán khắp căn phòng.
Một chiếc bánh sinh nhật năm tầng được thiết kế cực kỳ tinh xảo đẹp mắt.
Trong căn phòng cô quạnh lạnh lẽo, có một bóng lưng cô đơn cùng với ánh mắt đầy mệt mỏi.
- Hai mươi năm rồi…
Quân Hoa Thừa thì thào lẩm bẩm, mắt nhìn về phía cây nến đang cháy, môi khẽ run lên.
- Hai mươi năm rồi! Dung Nhi, anh xin lỗi em, xin lỗi con của chúng ta!