Hộ Hoa Trạng Nguyên Ở Đô Thị

Chương 474: Tôi cầu xin bác đấy! (1)

Chương Trước Chương Tiếp

Bóng dáng Đan Mộng Nhi biến mất giữa màn đêm.

Ả ta vốn cũng có mục đích của mình, vừa hay Tôn Thiến Thiến lại đúng lúc dùng món đồ ả ta ao ước làm vật trao đổi, vì vậy Đan Mộng Nhi liền nghĩ ra kế một mũi tên trúng hai đích. Có thể nói đêm nay nếu như không có Đan Mộng Nhi đứng một bên quạt gió thổi lửa thì mọi chuyện chưa chắc đã đi đến nước này.

Nhà họ Quân.

- Trói bọn họ lại cho tôi.

Sau tiếng gào thét chanh chua của Mã Tĩnh Mỹ, lập tức hai người nằm dưới đất bị đám thuộc hạ của bà ta trói lại sau đó kéo đến trước mặt bà ta.

Có tên quát lên:

- Quỳ xuống!

- Đừng có đẩy ông mày!

Chu Mạt trừng mắt lườm tên đẩy mình, giận dữ quát mắng, sau đó quay mặt lại lạnh lùng liếc Mã Tĩnh Mỹ một cái, mở miệng:

- Anh em chúng tôi nếu đã rơi vào tay bà rồi thì muốn chém muốn giết thế nào tùy bà! Nếu bản đại gia đây nhíu mày thì sẽ không phải là đàn ông!

Mã Tĩnh Mỹ cười lạnh, ánh mắt âm độc nhìn hai anh em, nói:

- Có chí khí lắm. Đáng tiếc…chí khí không thể mang vận may đến cho hai người đâu.

- Không quỳ đúng không? Bản phu nhân hôm nay sẽ bắt các người phải quỳ xuống!

Mã Tĩnh Mỹ nâng mắt ra lệnh:

- Tử Y, bắt bọn chúng quỳ xuống.

- Thuộc hạ tuân lệnh.

Tên Tử Y mỉm cười bước tới, tàn nhẫn đạp mạnh vào khuỷu chân Lý Bái Thiên đang bị trọng thương không thể đứng thẳng nổi. Lý Bái Thiên hét lên một tiếng, hai chân không trụ vững lập tức ngã xuống, khi cơ thể gã sắp ngã xuống đất lập tức có một người tới đỡ lấy.

- Lão đại!

Chu Mạt trừng lớn đôi mắt đỏ ngầu, trong người bất ngờ phát ra một luồng sức mạnh, cơ thể bị trói chặt mạnh mẽ xông lên đẩy ngã tên giữ Lý Bái Thiên, lập tức cơ thể Lý Bái Thiên trực tiếp ngã xuống đất.

Khuôn mặt Lý Bái Thiên tái nhợt, trên mặt vẫn còn vết máu bất ngờ nở nụ cười, khó khăn mở miệng nói:

- Lão nhị, vất vả cho chú rồi.

Đối với gã mà nói chỉ cần không phải quỳ xuống cho dù có phải bò cũng tốt hơn quỳ gấp trăm lần.

Chu Mạt gần như đã dùng hết sức lực của mình, lúc ngã xuống miệng đập xuống đất khiến trong miệng toàn là máu.

Nghe Lý Bái Thiên nói như vậy liền nhếch miệng cười, nói:

- Lão đại, chỉ là chuyện nhỏ thôi mà.

Giọng điệu tỏ ra không quan tâm đến những chuyện cỏn con này.

- Anh em tốt!

Nhìn thấy cảnh này, khuôn mặt tức giận của Mã Tĩnh Mỹ càng thêm lạnh lẽo, đôi mắt lạnh lùng lóe lên tia tàn nhẫn, cười gằn nói:

- Được lắm, để tôi xem xem, hai người có thể cứng đầu được đến đâu! Tử Y!

- Có!

Đúng lúc này bất chợt có tiếng nói có phần già nua vang lên:

- Khoan đã!

Mã Tĩnh Mỹ nghiêng đầu nhìn qua, sắc mặt bỗng chốc trầm xuống, nói:

- Bạch Lương, ông vẫn muốn cản trở bản phu nhân đây sao? Nơi này đã không còn là Túy Vũ Hiên nữa rồi.

Người lên tiếng ngăn cản chính là bác Lương, ông vốn họ Bạch.

- Nhưng nơi này…vẫn là nhà họ Quân.

Bác Lương bước lên, giọng điệu không kiêu ngạo cũng không xu nịnh, bình tĩnh nói:

- Phu nhân, ngày mai là ngày nhà họ Quân sẽ tổ chức hội nghị gia tộc, đêm nay đã có không ít con cháu các chi của nhà họ Quân đều đang ở đây, lão nghĩ phu nhân không nên làm kinh động đến bọn họ. Phu nhân cho người động tay động chân ở nhà họ Quân như vậy có chút không ổn cho lắm đâu.

Mã Tĩnh Mỹ khẽ biến sắc.

Đúng thế, nơi này vẫn thuộc về nhà họ Quân, bà ta có thể không quan tâm đến sống chết của Quân Thiết Anh nhưng tuyệt đối không thể nể mặt nhà họ Quân. Hôm nay việc bà ta làm mặc dù xuất phát từ lòng thương con nhưng đúng như lời bác Lương nói, nơi này vẫn là nhà họ Quân.

Ánh mắt Mã Tĩnh Mỹ chợt lóe lên, mở miệng:

- Được thôi, nếu đã như vậy…

Bà ta khoát tay lên ra lệnh cho bọn thuộc hạ:

- Đưa hai đứa nó đi!

Ý tứ của bà ta hết sức rõ ràng, nếu như không thể ra tay trong nhà họ Quân vậy thì bà ta sẽ mang người đi.

Bác Lương lại lên tiếng ngăn cản:

- Khoan đã!

Mã Tĩnh Mỹ không vui nhíu mày.

- Phu nhân, lúc trước hai người này đã nói những lời hủy hoại sự trong sách của Đại tiểu thư nhà chúng tôi. Xét về tình về lý tôi đều phải giữ bọn họ lại, thẩm vấn rõ ràng, ngày mai trong hội nghị gia tộc sẽ trả lại sự trong sạch của Đại tiểu thư.

- Ý của ông là…bản phu nhân không thể mang hai tên này đi?

Sắc mặt Mã Tĩnh Mỹ đã hoàn toàn đen thui, việc này đã hoàn toàn vượt qua giới hạn kiên nhẫn của bà ta.

Vẻ mặt bác Lương vẫn hết sức bình tính, nhẹ nhàng chậm rãi đáp lại:

- Bọn họ phải ở lại nhà họ Quân.

- Bạch Lương, ông nghĩ ông là ai?

Tên Tử Y không nhịn được nhướng mày nói:

- Mà dám ăn nói với phu nhân như vậy?

Mã Tĩnh Mỹ lườm bác Lương một cái, sau đó vung ta lên ra lệnh:

- Đưa đi!

Vù!

Bác Lương đột nhiên phóng tới chặn trước mặt đám người, vẻ mặt hết sức bình tĩnh, nói:

- Xin phu nhân đừng làm khó lão già này.

Mã Tĩnh Mỹ cười lạnh, hỏi:

- Đây là lệnh của ai?

- Chậc chậc, nửa đêm nửa hôm rồi mà chỗ này vẫn náo nhiệt quá nhỉ.

Đúng lúc này một tiếng nói giễu cợt xuất hiện, tiếng bước chân ngày càng tới gần, một người thanh niên cao gầy đang đi tới, đằng sau y là hai tên vệ sĩ.

Khuôn mặt y nhàn nhạt nở nụ cười.

- Thì ra là Quân nhị thiếu gia.

Lúc này sắc mặt Mã Tĩnh Mỹ đã hoàn hoãn hơn vừa rồi.

- Nhị thiếu gia!

Bác Lương khom người chào, người trong nhà họ Quân rất chú trọng đến những lễ tiết tôn ti thân phận truyền thống.

Y chính là Quân Vô Ngân, nhị thiếu gia của nhà họ Quân.

Quân Vô Ngân mỉm cười chào hỏi hai ngươi xong liền cúi xuống nhìn anh em Lý Bái Thiên đang nằm dưới đât, mở miệng hỏi:

- Hai người này…là ai?

Không đợi bác Lương mở miệng, Mã Tĩnh Mỹ đã đoạt trước, nói:

- Quân nhị thiếu gia, hai tên này chính là kẻ đã đả thương Thành Văn nhà chúng tôi.

- Vậy sao?

Chương Trước Chương Tiếp

Combo 100 lượt đọc giảm 30%👉
Combo Full lượt đọc giảm 41%👉

Thành viên bố cáo️🏆️

🔊️Bình luận (0) - 🎫Đề cử (0)