Vù! Vù! Vù!
Vô số ngọn lửa từ sau lưng Mã Tĩnh Mỹ phóng tới, một đám người áo tím xuất hiện, ngọn lửa trong tay khiến nhiệt độ xung quanh bỗng chốc tăng lên.
Tất cả đồng loạt ném ngọn lửa về phía trước, khoảnh khắc lửa với lá chạm vào nhau tạo ra tiếng nổ lách tách, ngay lập tức không khí bốc lên mùi cháy khét nồng nặc.
Chu Mạt kinh hãi, lập tức phóng dây gai ra, những sợi dây gai nhọn hoắt bao phủ đám người áo tím.
- Hừ!
Một tên áo tím kiêu ngạo hừ lạnh, y giơ tay trái lên, lập tức lòng bàn tay y bùng lên một ngọn lửa xanh rì, ngọn lửa phóng tới cản đám dây gai, nháy mắt đã đốt cháy một đống.
Hai anh em nhìn thấy vậy, sắc mặt lập tức trắng bệch!
Thực lực của tên này vượt xa hai anh em bọn họ!
Hai người chắc chắn không thể chống lại được!
- Thiên đằng thuật!
Bỗng chốc, hai mắt Lý Bái Thiên trừng lớn, gã cắn chặt răng, máu tươi từ khóe miệng chảy ra.
- Lão đại!
Chu Mạt vô cùng hoảng sợ, cơ thể nháy mắt bị một đám dây leo quấn lấy, sắc mặt gã lập tức tái nhợt! Gã biết rất rõ chiêu thức này của Lý Bái Thiên.
Hy sinh cơ thể của mình để trả giá, dùng hết sức lực của mình để thi triển chiêu thức này! Một khi sử dụng chiêu này, không cần biết kẻ địch sẽ ra sao nhưng anh ấy nhất định sẽ bị trọng thương!
Giờ phút này Lý Bái Thiên sử dụng chiêu thức vượt qua giới hạn của mình mục đích chính là để đưa Chu Mạt ra ngoài.
Vô số dây leo tràn ra khắp nơi, cơ thể Chu Mạt cũng bị dây leo cuốn lấy nhấc lên cao sau đó roạt một phát bị ném tới chân tường…
- Đi đi!
Lý Bái Thiên gần như là gầm lên, lúc này cơ thể gã gần như đã hết sạch năng lượng, ánh mắt mang theo sự mong đợi cuối cùng nhìn về phía Chu Mạt. Hai mắt đỏ ngầu ẩn chứa sự kiên cường, những dây leo vươn ra ngoài đột nhiên đồng thời phát nổ!
Ầm! Ầm! Ầm!
Một luồng khí mạnh mẽ tràn ra!
Đám người áo tím vốn định chạy đi chặn Chu Mạt lại nhưng nháy mắt bắt buộc phải chạy tới chắn đằng trước Mã Tĩnh Mỹ, một bức tường lửa được tạo ra ngăn cản dòng khí đánh tới.
Bịch!
Cơ thể vạm vỡ của Lý Bái Thiên ngả ra sau rồi ngã xuống đất.
Khi Chu Mạt nhảy lên tường đã quay đầu lại nhìn, trong khoảnh khắc đó đôi mắt như nứt ra, khàn giọng gào lên:
- Lão đại!
Trong vườn, cả người Lý Bái Thiên vô lực nằm trên mặt đất lạnh như băng, thất khiếu (hai mắt, hai tai, hai lỗ mũi và miệng) đều chảy máu, còn đám vệ sĩ nhà họ Quân thì lập tức chạy tới bao vây…
Tai kiếp khó tránh!
Phựt!
Dây leo cuốn trên người Chu Mạt đột nhiên biến mất.
- Lão đại!
Hai mắt Chu Mạt đỏ ngàu, rất muốn quay trở lại! Nhưng gã lại phải cố kiềm chế con xúc động nhất thời đó! Nước mắt chảy ra, lão đại phải hy sinh rất lớn mới đưa được mình ra ngoài! Nếu như giờ gã quay lại cho dù lão đại có chết cũng không nhắm được mắt!
- Không cần quá đau lòng, một lát nữa anh cũng sẽ được ở bên anh ta thôi.
Đột nhiên một tiếng nói chanh chua bất ngờ vang lên ở bên dưới chân tường. Chu Mạt nghe thấy tiếng người nói liền kinh hãi cúi xuống nhìn.
- Là cô?
Đan Mộng Nhi!
Dường như Đan Mộng Nhi đã đoán trước được Chu Mạt có khả năng sẽ phá được vòng vây nên ả ta đã đứng đợi sẵn ở bên ngoài, khuôn mặt đầy ý cười, mở miệng:
- Tôi làm sao có thể nhẫn tâm để anh em hai người chia lìa được!
Xoẹt! Xoẹt!
Chu Mạt gần như không hề do dự mà bắt đầu tấn công, cô ả trước mắt gã nhìn có vẻ như là một cô gái nhu nhược yếu đuối nhưng lúc này lại là mối nguy hại cực lớn đối với Chu Mạt.
- Loại trình độ này mà cũng không biết xấu hổ còn lấy ra tấn công người khác?
Đan Mộng Nhi tươi cười, khi lời của ả ta vừa dứt lập tức chẳng biết từ đâu xuất hiện vô số sợi tơ trắng muốt bắn ra.
Tốc độ nhanh như chớp!
Trong quá trình bắn ra những sợi tơ bất ngờ đan vào nhau tạo thành một tấm lưới trắng lớn trực tiếp cản lại đòn tấn công của Chu Mạt đồng thời còn trùm lên người gã.
Chu Mạt gần như không thể phản kháng, cơ thể không thể nào cựa quậy!
- Quay lại!
Một tiếng quát khẽ vang lên, Chu Mạt liền bị một sức mạnh vô hình nào đó vứt quay trở lại, lúc ở giữa không trung, tấm lưới bọc lấy Chu Mạt đột nhiên biến mất còn Chu Mạt thì nằng nề rơi xuống đất.
Vụt! Vụt!
Loan đao lóe sáng lập tức xuất hiện trước mặt!
- Phụ nữ và anh em của anh đều rơi vào khốn cảnh…
Đan Mộng Nhi nhếch mép tươi cười, đôi mắt liếc nhìn về phía bức tường, nói:
- Tiêu Dương, tôi thật sự muốn xem xem, anh có thể tiếp tục bình tĩnh ứng phó được tất cả những chuyện này nữa không.
Đan Mộng Nhi lập tức xoay người rút điện thoại ra.
- Thiến Thiến, chuyện cô nhờ tôi, tôi đã hoàn thành rồi.
- Thật sao?
Phía bên kia là tiếng gào thét hưng phấn điên cuồng của Tôn Thiến Thiến, ả gào lên:
- Tốt! Tốt lắm!!!!
- Vậy…
- Mộng Nhi, cô yên tâm, đồ tôi hứa sẽ đưa cho cô, một lát nữa sẽ gửi tới cho cô!
Đối với Tôn Thiến Thiến, không chuyện gì có thể quan trọng hơn việc bày mưu trả thù Tiêu Dương!
Nhẹ nhàng cúp điện thoại.
Đan Mộng Nhi khẽ nhướng mày, ánh mắt lóe sáng, tươi cười lẩm bẩm:
- Tiếp theo chỉ cần đứng một bên xem kịch thôi, màn kịch này nhất định sẽ rất đặc sắc!
Đan Mộng Nhi rất chờ mong.