Giọng nói trong trẻo nhưng lại khiến lòng người lạnh lẽo.
Tựa như trái tim đã không còn độ ấm.
Một trái tim băng giá.
Quân Hoa Thừa khẽ run lên, ánh mắt sâu thẳm nhìn vào con gái mình, một lúc sau liền thở dài bất đắc dĩ, xoay người rời khỏi Túy Vũ Hiên.
Vù! Vù!
Hai bóng người nhanh như chớp vụt tới bên tường ở vườn hoa nhà họ Quân.
Tiếng quần áo ma sát với không khí soạt soạt vang lên, phía sau là tiếng bước chân dồn dập….
Đột nhiên, Lý Bái Thiên dừng lại, ánh mắt nghiêm túc, nói:
- Chu Mạt! Chú chạy trước đi!
Nếu như hai người cùng đi thì chưa chắc đã rời khỏi đây được.
Bởi vì Lý Bái Thiên dừng lại quá đột ngột Chu Mạt không kịp phản ứng nên đã chạy trước hơn mười mét, lúc gã hoảng hốt quay đầu lại thì lập tức thấy kinh hãi. Lúc này chỉ trong thời gian nháy mắt Lý Bái Thiên đã quay người chạy quay lại đứng giữa vòng vây của đám vệ sĩ nhà họ Quân.
Lý Bái Thiên đứng ở trung tâm, nháy mắt dây leo tủa ra khắp bốn phía. Đám vệ sĩ của nhà họ Quân phụ trách đuổi bắt anh em Lý Bái Thiên đều là Cổ võ giả, trong tay bọn họ là những thanh loan đao sắc nhọn, gần mười người bao vây một mình Lý Bái Thiên.
Thuộc tính “mộc” của Lý Bái Thiên mặc dù rất mạnh nhưng từ sau khi thức tỉnh chưa được rèn luyện bài bản nên động tác chiêu thức vẫn chưa tinh tế, chỉ một lát sau đã bị đám vệ sĩ làm cho bối rối.
- Anh! Để em giúp anh!
Chu Mạt sợ hãi, vội vã hét lên, đôi mắt đỏ ngầu, nháy mắt vô số dây gai tủa ra lao về phía đám người.
Keng! Keng!
Tiếng đao va chạm với dây gai vang lên.
Lúc này, áp lực dồn lên Lý Bái Thiên giảm đi rất nhiều thế nhưng gã không hề cảm thấy mừng mà ngược lại còn lo lắng quay sang hét lên với Chu Mạt:
- Chẳng phải anh đã bảo chú chạy trước rồi sao? Quay lại làm gì?
- Hì hì!
Chu Mạt chạy tới bên cạnh Lý Bái Thiên, cười nói:
- Chẳng phải chỉ là đối phó với một đám tạp nham thôi sao, tại sao lại muốn em chạy trước chứ? Anh, chẳng lẽ anh muốn ăn mảnh sao?
Chu Mạt nói có vẻ thoái mái nhưng ánh mắt nhìn đám người đang áp sát tới gần lại hết sức nghiêm túc, gã đứng yên bất động, dứt khoát nói:
- Người phải đi trước là anh! Để em ở lại giải quyết bọn họ!
- Chú…
Lý Bái Thiên hít thở sâu, vỗ mạnh lên vai Chu Mạt, nói:
- Lão nhị, nếu như anh với chú đều ở lại vậy ai sẽ đi đón Tiêu đại ca đây?
Nghe vậy, Chu Mạt khẽ nhướng mày sau đó nghiêm túc nói:
- Lão đại anh đi đi.
- Chú đi đi!
- Hai người…ai cũng không được đi!
Đột nhiên có tiếng nói lạnh lùng vang lên sau lưng hai anh em, người nói chính là Mã Tĩnh Mỹ, lúc này bà ta đã dẫn theo người của nhà họ Thẩm đến chặn đường lui của hai anh em Lý Bái Thiên.
- Bà già thối tha!
Chu Mạt tức giận chửi ầm lên, đêm nay người gã chướng mắt nhất chính là bà già chuyên gây sự này, gã xoay người lạnh lùng nhìn bà ta, mở miệng hỏi:
- Thời kỳ mãn kinh tới sớm sao?
- Chu Mạt! Đừng nói linh tinh!
Lý Bái Thiên nghiêm mặt quát Chu Mạt, một lát sau, gã chậm rãi nói:
- Cái gì mà tới sớm chứ? Bà ta rõ ràng là đã đến tuổi mãn kinh rồi!
Nghe vậy, Chu Mạt liền tỏ ra áy náy, nhìn Mã Tĩnh Mỹ nói:
- Bác gái à, thật có lỗi, tôi cứ tưởng bác vẫn còn trẻ.
Mã Tĩnh Mỹ bị màn tung hứng châm chọc của hai anh em Lý Bái Thiên làm cho tức nổ mắt, đôi mắt như hai con dao sắc nhọn nhìn chằm chằm vào hai anh em, giọng nói lạnh lùng cất lên:
- Các người đã làm con trai tôi bị thương, hôm nay đừng mơ bước ra khỏi vườn hoa này nửa bước! Còn nữa…
Mã Tĩnh Mỹ cười lạnh, nói:
- Bắt các người lại rồi, tôi không tin tên kia không xuất hiện!
Chuyện có liên quan đến mặt mũi của nhà họ Thẩm, Mã Tĩnh Mỹ nhất định phải làm cho rõ ràng!
Đêm nay trước mặt bao nhiêu người có máu mặt trong thủ đô, Quân Thiết Anh lại gián tiếp thừa nhận trong lòng mình có người khác, chuyện này chẳng khác nào tát cho nhà họ Thẩm một phát! Bà ta nhất định phải tìm ra được tên đầu xỏ kia.
Nếu như hai tên trước mặt này là anh em của tên kia vậy thì bắt hai tên này lại làm mồi nhử bắt tên kia phải xuất hiện.
- Chu Mạt, đợi đến khi đánh nhau, chú hãy lập tức tìm cơ hội trốn đi.
Mặc dù hai anh em mặt không đổi sắc nhưng trong lòng cũng hiểu hôm nay cho dù họ có mọc cánh cũng khó mà thoát khỏi nơi này. Nhưng nếu dồn hết sức lực để một người chạy thoát thì có lẽ vẫn có thể.
Lý Bái Thiên khẽ mấp máy môi nói thầm, Chu Mạt nghe được như lại chậm rãi lắc đầu, ánh mắt hết sức kiên định, nói:
- Lão đại, anh em chúng ta trước giờ luôn cùng tiến cùng lui, nếu như ở lại thì cả hai cùng ở lại còn nếu như đi thì cả hai đều phải đi!
Mặc dù bình thường hai anh em thường xuyên đấu võ mồm với nhau nhưng tình cảm của hai người luôn thân thiết hơn bất cứ ai.
Lý Bái Thiên sửng sốt một lúc sau chợt cười lớn, vỗ vỗ bả vai Chu Mạt nói:
- Được lắm! Đêm nay anh em ta sẽ làm một trận oanh liệt quậy tung nhà họ Quân luôn!
- Hừ! Đúng là đồ không biết lượng sức mình!
Mã Tĩnh Mỹ lạnh lùng nhếch mép, vung tay lần, quát:
- Lên! Bắt sống cho tôi!
Lời của bà ta vừa dứt, đám vệ sĩ nhà họ Quân dẫn trước ra tay ép sát anh em Lý Bái Thiên, ánh sáng đao kiếm chớp động ầm ầm lao về phía hai người.
Khí thế kinh người.
Nếu nói về thực lực, mười tên vệ sĩ hợp lực chắc chắn trên cơ hai anh em Lý Bái Thiên.
Lý Bái Thiên cắn răng vung tay lên, thoáng chốc lá cây Mạn Thiên bay khắp trời.
Đám vệ sĩ bị lá cây che mắt khiến họ không thể nhìn rõ mục tiêu.
- Chút tài mọn này thì làm được gì!
Một tiếng hừ lạnh vang lên.