Mọi người nhỏ giọng bàn tán xôm xao.
- Tiêu Dương? Ở thủ đô làm gì có nhà họ Tiêu đâu đúng không?
- Cái tên này nghe lạ quá, hắn có lai lịch như thế nào?
- Tôi từng nghe nói, hắn ta chẳng qua chỉ là một tên bảo vệ ở trường đại học Phục Đại mà thôi!
Lúc này sắc mặt Mã Tĩnh Mỹ đã trắng bệch, vốn bởi vì có Lương Bá đúng ra ngăn cản nên bà ta không muốn làm mọi chuyện trở nên phức tạp trước khi hội nghị gia tộc nhà họ Quân được tổ chức. Thế nhưng không ngờ Quân Thiết Anh lại thừa nhận người đàn ông đó trước mặt bao nhiêu người như vậy.
Tính chất của sự việc này đã không còn như lúc ban đầu nữa!
- Việc đã đến nước này…
Mã Tĩnh Mỹ lạnh giọng nói:
- Quân gia chủ, ông nói xem nên giải quyết thế nào đây?
Sắc mặt Quân Hoa Thừa cũng đã xanh mét, không dám tin nhìn chằm chằm vào Quân Thiết Anh, mở miệng:
- Nhu Anh, sao con lại…
Vẻ mặt Quân Thiết Anh hết sức bình tĩnh, con dao trong tay phản chiếu ánh sáng màu bạc lạnh lẽo, cô bình thản nói:
- Tôi cũng là một người con gái bình thường, tôi cũng có quyền được lựa chọn người mà mình thích.
- Nhưng bố đã hứa gả con cho nhà họ Thẩm rồi mà.
Quân Thiết Anh lạnh lùng nói:
- Tôi chưa từng nói đồng ý.
- Con…
Quân Hoa Thừa đã không thể giữ nổi sự bình tĩnh thường ngày nữa, khuôn mặt đỏ bừng, hít sâu một hơi sau đó bất lực nói:
- Nhu Anh, vận mệnh của con không phải do con nắm giữ.
Quân Thiết Anh nắm chắc con dao đặt lên cổ, lưỡi dao sắc bén bất ngờ xẹt qua cần cổ trắng nõn để lại một vệt máu đỏ, cô nói:
- Thế nhưng hiện tại mạng của tôi là do tôi quyết định.
Quân Hoa Thừa sợ hãi xông tới, hét lên:
- Nhu Anh!
- Đứng lại!
Quân Thiết Anh bình thản nói:
- Hoặc là tất cả đi ra ngoài! Hoặc là tôi sẽ chết ở đây!
- Hừ! Đừng tưởng lấy cái chết là có thể uy hiếp được bản phu nhân!
Mã Tĩnh Mỹ cười lạnh, nói:
- Cô không tuân thủ đạo làm vợ, lăng nhăng với đàn ông bên ngoài, cho dù có chết cũng đáng tiếc!
- Câm miệng!
Chu Mạt giận dữ quát lớn:
- Đồ bà già xấu xa kia, cẩn thận cái mồm thối của bà đấy. Loại miếng thúi như bà cho dù có chết Diêm Vương cũng không ngửi được, trực tiếp giáng xuống mười tám tầng địa ngục!
- Cậu…
Mã Tĩnh Mỹ tức giận, ngón tay run run chỉ vào Chu Mạt, không thèm giữ hình tượng gì hét lên:
- Được lắm! Đợi tôi bắt được cậu rồi, tôi không tin cái tên Tiêu Dương gì đó sẽ không xuất hiện!
- Lương Bá!
Quân Hoa Thừa đột nhiên quay sang phía Lương Bá, nói:
- Hai người này lai lịch không rõ ràng, ông không nên bảo vệ bọn họ!
Lương Bá nghiêm túc đáp lại:
- Gia chủ, tôi xin lỗi, đợi sau khi chuyện này qua đi tôi sẽ thỉnh tội với ngài, nhưng hiện tại tôi sẽ không cho phép bất cứ ai động thủ ở chỗ này!
Hai bên giằng co gay gắt.
- Thật là nực cười.
Đan Mộng Nhi lại nhân cơ hội chen miệng vào:
- Hai người đều là đàn ông cả vậy mà lại phải núp sau lưng một cô gái chân yếu tay mềm hay sao?
Chu Mạt tức giận quát lên:
- Cô nói cái gì?
- Lúc nào cũng luôn miệng gọi “chị dâu”.
Đan Mộng Nhi cười nhạo:
- Vậy mà giờ lại để tam tiểu thư vì bảo vệ hai người mà ngay cả tính mạng cũng không cần, còn hai người lại vẫn có thể yên tâm thoải mái đứng sau lưng cô ấy.
Nghe ả nói vậy, đến cả Lý Bái Thiên cũng phải nheo mắt nguy hiểm, gã nghiêng mặt nhìn sang Quân Thiết Anh, Quân Hoa Thừa có thể vì lo lắng cho Quân Thiết Anh nên không ra tay nhưng Mã Tĩnh Mỹ chưa chắc đã như vậy! Nếu như bà ta thật sự ra tay chỉ e Quân Thiết Anh…
Hai anh em liếc mắt nhìn nhau một cái, cả hai dường như đều dứt khoát quyết định gì đó.
- Lý Bái Thiên, Chu Mạt, không được nghe cô ta nói bậy.
Quân Thiết Anh bình tĩnh nói:
- Nếu như anh ấy đã phái hai người tới chỗ của tôi thì tôi tuyệt đối sẽ không để hai người xảy ra chuện.
Tuy cô nói như vậy nhưng hai anh em Lý Bái Thiên vẫn rất lo lắng cho cô.
- Chị dâu…
Lý Bái Thiên nhỏ giọng nói thầm bên tai cô:
- Chị hãy bảo trọng! Anh em bọn em…tạm biệt chị!
Gã vừa dứt lời, hai anh em dường như tâm linh tương thông đồng thời nhảy ra ngoài cửa sổ.
Vù! Vù!
Nháy mắt đã không thấy bóng dáng hai anh em Lý Bái Thiên đâu nữa.
- Đuổi theo!
Một đám người lần lượt chạy ra ngoài…
Lúc này, Đan Mộng Nhi đứng ở một bên nở nụ cười quỷ dị.
- Bọn họ không trốn khỏi nhà họ Quân được đâu.
- Đi thôi!
Mọi người thấy vậy cũng nhao nhao rời khỏi kể cả Mã Tĩnh Mỹ.
Bữa tiệc sinh nhật này có thể nói đã hoàn toàn bị phá hoại rồi.
Trong phòng chỉ còn lại hai bố con Quân Hoa Thừa với Quân Thiết Anh và Lương Bá đứng ở một bên.
Quân Thiết Anh từ từ buông con dao xuống, ánh mắt lo lắng nhìn về phía cửa sổ sau đó lại quay sang nhìn Lương Bá…
- Để tôi đi ra ngoài xem tình hình thế nào.
Lương Bá hiểu ý gật đầu xoay người đi ra ngoài.
Quân Hoa Thừa khẽ nói:
- Nhu Anh…
- Ông cũng đi ra ngoài đi.
Quân Thiết Anh lạnh lùng cắt đứt lời Quân Hoa Thừa định nói.