Không khí trong Túy Vũ Hiên bỗng trở nên nặng nề.
Tất cả mọi người đều đứng im, ánh mắt kinh hãi nhìn về phía cô gái mặc váy trắng ngồi trên xe lăn kia, đôi vai nhỏ gầy, vẻ đẹp của cô khiến người ta có cảm giác nhẹ nhàng thanh khiết, ánh mắt cô bình tĩnh không một gợn sóng.
Con dao nhọn đặt bên cổ, ánh sáng bạc lóe lên chói mắt.
Sắc mặt Quân Hoa Thừa lúc này đã chuyển sang xanh lét, sợ hãi quát lên:
- Tất cả dừng tay!
Ông ta vội vã bước lên, nhìn thẳng vào Quân Thiết Anh, lo sợ nói:
- Nhu Anh, con đừng xúc động, hãy mau buông dao ra trước đi đã.
Quân Hoa Thừa vô cùng sợ hãi, hai mắt nhìn chằm chằm vào con dao bên cổ Quân Thiết Anh, lúc này trong lòng ông vô cùng rối bời cùng hoảng sợ, không phải chỉ vì tình huống đột ngột xảy ra lúc này mà còn bởi vì thời khắc vừa rồi Quân Thiết Anh không hề do dự mà đưa dao lên kề cổ mình.
Từ lúc nào…mà con bé lại chuẩn bị sẵn con dao trong người như vậy?
Quân Hoa Thừa cảm giác như thể có một vật nhọn cắm sâu vào trong tim, cơ thể không khống chế được mà run lên, hít thở thật sau, mắt nhìn chằm chằm vào Quân Thiết Anh.
Ánh mắt Quân Thiết Anh vô cùng kiên định, cô nghiêm túc nói:
- Tất cả đều đi ra ngoài hết cho tôi.
Không nói tới cái khác, chỉ cần dựa vào hai tiếng “chị dâu” mà anh em Lý Bái Thiên gọi Quân Thiết Anh cũng đủ để Quân Thiết Anh cho dù có liều mạng cũng không để vệ sĩ nhà họ Quân đụng vào hai người.
Chứng kiến cảnh tượng này hai anh em Lý Bái Thiên cũng phải kinh sợ.
- Chị dâu.
Chu Mạt vội la lên:
- Mau bỏ dao xuống, nguy hiểm lắm!
Quân Hoa Thừa quay đầu vung tay lên nói:
- Đi ra ngoài! Tất cả đều đi ra ngoài hết đi!
Ngay lúc này, Mã Tĩnh Mỹ đen mặt nhìn chằm chằm vào Quân Thiết Anh, lạnh lùng châm chọc:
- Không ngờ tính khí cũng cứng rắn đấy.
- Chị dâu sao?
Đan Mộng Nhi đứng sau lưng Mã Tĩnh Mỹ bỗng nhiên mở miệng “lẩm bẩm”:
- Hai người họ là anh em của Thẩm Thành Văn thiếu gia sao? Nếu là như vậy thì không có lý do gì lại…
Nghe ả nói vậy, Mã Tĩnh Mỹ lạnh lùng nhìn Chu Mạt, lạnh nhạt hỏi:
- Thằng ranh kia, tại sao cậu lại gọi Quân Nhu Anh là chị dâu?
- Bà buồn cười thật đấy.
Chu Mạt bĩu môi, nói:
- Vợ của đại ca không gọi là chị dâu thì gọi là gì?
- Cậu nói bậy bạ gì đó?
Quân Hoa Thừa giận dữ lườm Chu Mạt một cái, phẫn nộ quát:
- Không được phép bôi nhọ danh dự của Nhu Anh.
Khi không phải đặt nặng vấn đề vật chất lên đầu, những kẻ có tiền liền coi thể diện là tất cả!
Ở thủ đô, tin tức nhà họ Quân cùng nhà họ Thẩm liên hôn đã truyền ra khắp mọi ngõ ngách, cho dù Thẩm Thành Văn chưa chính thức rước Quân Thiết Anh về nhà nhưng trong mắt người nhà họ Thẩm, Quân Thiết Anh đã là vợ của Thẩm Thành Văn rồi. Vậy mà hôm nay lại đột nhiên xuất hiện ở đâu ra một người “đại ca”, chuyện này đối với người nhà họ Thẩm mà nói thì là một nỗi nhục vô cùng lớn.
Còn trong mắt người khác thì chuyện này chẳng khác gì Quân Thiết Anh chụp cho Thẩm Thành Văn một cái sừng to tướng lên đầu.
Đây đương nhiên cũng là chuyện mà hai nhà Quân Thẩm không muốn thấy nhất.
Chính vì vậy khi người nhà họ Quân biết Tiêu Dương đến gần Quân Thiết Anh, không những thế quan hệ còn không bình thường nên ngay lập tức nổi lên sát khí muốn nhanh chóng trừ khử Tiêu Dương! Đây cũng chính là nguyên nhân Quân Thiết Anh muốn Tiêu Dương rời đi.
- Nhưng nhìn vẻ mặt của Tam tiểu thư hình như cô ấy cũng không phản đối cách gọi này!
Giọng nói không mặn không nhạt nhưng lại như ngòi nổ kích thích trận chiến giữa hai nhà.
Lúc này, ánh mắt sắc lạnh của Quân Thiết Anh lập tức liếc về phía Đan Mộng Nhi sau đó lại liếc sang Quân Hoa Thừa, con dao trong tay không hề có dấu hiệu xê dịch, lạnh lùng nói:
- Mấy người cũng ra ngoài đi.
- Hừ! Trước khi làm rõ chuyện này, không ai được đi đâu hết!
Khuôn mặt Mã Tịnh Mỹ ẩn chứa tức giận, lạnh giọng nói:
- Quân gia chủ, ông cũng đã nghe thấy rồi đấy, con gái ngoan của ông đã là chị dâu của người khác rồi!
Giọng điệu đầy châm chọc.
Chu Mạt không nhịn được tức giận quát lên:
- Bà già thối tha, bà vừa nói cái gì?
- Cậu dám mắng tôi?
Mã Tĩnh Mỹ trừng mắt vung tay lên, ngay lập tức một đám người mặc áo tím từ đằng sau bà tay xông lên vung tay lập tức xuất hiện những ngọn lửa màu xanh phóng về phía Chu Mạt.
- Cẩn thận!
Trong nháy mắt Lý Bái Thiên lập tức đẩy Chu Mạt ra đang định phản kích thì đột nhiên có một trận cuồng phong nổi lên, sau đó quyền cước chớp động, rồi ầm một phát, ngọn lửa biến mất.
Người đột nhiên xuất hiện chặn lại ngọn lửa chính là bác Lương.
Sắc mặt Mã Tĩnh Mỹ càng lạnh lẽo hơn, bà ta quát lên:
- Quân Hoa Thừa!
Quân Hoa Thừa giương mắt nhìn bác Lương, quát:
- Bác Lương!
- Gia chủ, xin thứ lỗi cho lão già này tự ý hành động.
Bác Lương khẽ cúi người, giọng nói dường như trở nên nghiêm túc nói:
- Thế nhưng tôi đã từng nói sẽ không cho phép bất cứ kẻ nào bắt nạt Đại tiểu thư ở Túy Vũ Hiên.
Mã Tĩnh Mỹ giận dữ nở nụ cười méo mó, nhìn chằm chằm vào Lương Bá nói:
- Chỉ là một người làm mà dám ngang nhiên cãi lời của chủ nhân!
- Phu nhân, mong bà bớt giận.
Quân Hoa Thừa khẽ liếc qua Quân Thiết Anh một cái sau đó quay đầu lại nói:
- Chuyện xảy ra đêm nay tôi nhất định sẽ cho phu nhân một lời giải thích hợp lý, nhưng hiện giờ không phải là lúc thích hợp để xử lý chuyện này.
- Hừ!
Ánh mắt không cam lòng của Mã Tĩnh Mỹ liếc qua anh em Lý Bái Thiên, sau đó lại nhìn sang Lương Bá, đến đây trong mắt bà ta dường như có chút kiêng kỵ. Mặc dù bà ta là người nhà họ Thẩm nhưng cũng rất hiểu tình hình bên nhà họ Quân đương nhiên cũng biết tính tình cùng thực lực của ông già Lương Bá này.
- Được, Quân gia chủ….
Ngực Mã Tĩnh Mỹ phập phồng, lạnh giọng nói:
- Tôi hy vọng, trong hội nghị gia tộc nhà các người ngày mai, ông có thể cho tôi một lời giải thích thỏa đáng!
Mã Tĩnh Mỹ đương nhiên không muốn tin tưởng chuyện Quân Thiết Anh đã là vợ của người khác, nếu như đó là sự thật thì nhà họ Thẩm còn mặt mũi nào mà ra đường gặp người khác nữa.
- Đợi đã.
Đúng lúc này, Đan Mộng Nhi bước lên, mỉm cười nhìn Quân Thiết Anh, mở miếng nói:
- Tôi với tam tiểu thư từng học cùng trường đại học Phục Đại ở thành phố Minh Châu nên cũng biết chút chuyện của cô ấy. Nếu như tôi đoán không lầm thì “đại ca” của hai người chắc hẳn là Tiêu Dương đúng không?
Ả vừa dứt câu, ánh mắt lạnh như băng của Quân Thiết Anh lập tức lia về phía ả.
- Đúng vậy!
Quân Thiết Anh biết Đan Mộng Nhi có dụng ý không tốt nhưng vẫn không phủ nhận chuyện này!
Tất cả đều ngạc nhiên ồ lên.